Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, hai người đàn ông cao lớn điển trai đang không chút che đậy nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện. Động tác rung đùi và ngón tay gõ từng nhịp của hai người họ là biểu hiện của sự căng thẳng quá độ. Cô gái ngồi trên sô pha đang cúi đầu nhìn tài liệu, từng ngón tay mảnh khảnh, thon dài nhẹ nhàng lướt qua từng trang giấy. Thế nhưng từ đầu chí cuối cô ấy vẫn không để lộ chút biểu cảm gì đến cả một lần chau mày cũng không có.
Đợi khi thiếu nữ gấp tập tư liệu lại, Silas đã không thể ngồi yên được nữa:
“Chủ nhân có định nhận họ không?”
Lê Khánh Nhã không trả lời, cô chỉ đưa điếu thuốc lên miệng, nhả ra một làn khó mờ bao phủ từng đường nét mỹ miều trên gương mặt nhỏ nhắn.
Silas nhìn người bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt. Daniel ho sặc sụa: “Chủ nhân, không phải người bỏ thuốc rồi sao?”
Cô ấy nhướng mày: “Vậy sao?”
Tuy nói vậy, nhưng Lê Khánh Nhã đã thả điếu thuốc xuống sàn, nghiền dưới chân. Cô hiểu rõ hai người kia căng thẳng vì điều gì: “Yên tâm! Khi nào còn chưa tìm được người kế vị ta vẫn sẽ là chủ nhân của các ngươi. Ta cũng không có ý định nhận lại họ.”
Silas và Daniel nhìn nhau. Tuy đây là đáp án họ mong muốn, nhưng khi được thốt ra từ miệng đối phương, bản thân lại thấy áy náy: “Không phải chủ nhân tìm ba mẹ nhiều năm rồi sao? Chúng tôi không nghĩ người lại lựa chọn từ bỏ.”
Lê Khánh Nhã cong môi tự giễu: “Ba mẹ ư? Có người ba người mẹ nào nỡ vứt bỏ đứa con vừa lọt lòng vào nghĩa địa để kiến cắn đến thủng bụng không? Ta chưa ngu ngốc đến mức mong muốn gọi những kẻ suýt gϊếŧ chết mình là ba mẹ!”
Khi nói lời này, cô ấy không phẫn nộ cũng không lớn tiếng, dường như quá khứ đau khổ kia không thuộc về chính cô.
Silas vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp cô gái trước mặt. Năm đó Lê Khánh Nhã mới tròn 8 tuổi, anh không biết tại sao bé gái này lại có mặt ở tổ chức, nhưng nhìn đôi mắt vô cảm và bàn tay siết chặt lưỡi dao của cô ấy, một sát thủ như anh lại cảm thấy rợn người. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn lại phải học cách sinh tồn, đối mặt với những góc khuất bẩn thỉu nhất của cuộc đời để rồi một tay nắm chặt lưỡi dao đang chĩa về phía mình mà không buồn nhíu mày. Để chính thức được gia nhập Now, cô ấy cùng những tay mơ khác sẽ sinh tồn 3 tuần trong rừng mưa nhiệt đới. Thế nhưng, chỉ người sống sót cuối cùng mới được công nhận. Vì vậy, cô bé Lê Khánh Nhã 8 tuổi ngày ngày phải cảnh giác đối mặt với những nguy hiểm đang rình rập, thú dữ, con người, độc dược,... Ai cũng nghĩ cô ấy sẽ không sống qua khỏi một ngày. Vậy mà đến khi thời hạn kết thúc, Lê Khánh Nhã