Kể từ khi khai máy đến nay, đoàn làm phim Đông sang xuân về đã đi được nửa chặng đường. Cảnh quay hôm nay diễn ra trên núi Mỹ Sơn, tại đây nữ chính Mộng Tình do nữ nghệ sĩ đa tài Hứa Mộng Uyên thủ vai bị Đan Trúc bắt cóc. Đây là lần đầu tiên Mộng Tình nhận ra những bất hạnh mà mẹ mình đã gây ra cho Đan Trúc và mẹ cô ấy, cũng biết được chính em gái đã gϊếŧ mẹ mình. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến nữ chính bỏ qua tất cả tội lỗi của người mẹ quá cố và căm hận Đan Trúc đến tột cùng. Cô ấy bắn một phát đạn vào vai khiến Đan Trúc ngã lăn xuống vách núi. Lúc nam chính Tuấn Anh xuất hiện giải cứu, Hưng Bình đã nhanh tay trước giúp Đan Trúc bỏ trốn và gánh tội thay cô ấy.
Hứa Mộng Uyên có dáng người quyến rũ lả lướt cùng đôi mắt đào hoa, phong tình nhưng lại theo phong cách nhẹ nhàng, duyên dáng như em gái nhà bên. Lúc ở đoàn phim, mọi người đều rất yêu quý cô gái này, cho rằng cô ấy là một trong số ít những nghệ sĩ tài năng không mắc bệnh ngôi sao. Ngoài diễn xuất Hứa Mộng Uyên còn là MC quốc dân, ca sĩ ballad thu hút hàng triệu người hâm mộ trong và ngoài nước G.
Đây cũng là lần đầu tiên Lê Khánh Nhã gặp cô ấy ngoài đời thực, ấn tượng về cô ấy trong mắt cô là diễn xuất cả trong phim lẫn đời thực. Nhưng chỉ cần cô ta không đụng tới mình, Lê Khánh Nhã cũng không muốn kiếm thêm rắc rối.
...
Đan Trúc nhìn đối phương, hốc mắt đã đỏ ửng nhưng vẫn bướng bỉnh ngửa đầu ngăn nước mắt rơi xuống, nở nụ cười cay nghiệt: “Đúng vậy, trong lòng chị bà ta là người mẹ tốt, nhưng chị hỏi thử xem tôi có lỗi gì chứ? Chị thương mẹ chị chẳng lẽ tôi không được thương mẹ tôi? Bà ta gϊếŧ mẹ tôi! Hủy đi trinh tiết của tôi! Âm mưu tống tôi vào tù! Hủy hoại cuộc đời tôi! Năm đó tôi bao nhiêu tuổi chứ? 18 tuổi, 18 tuổi đó chị có biết không? Lúc chị đang hạnh phúc chìm đắm trong mật ngọt, chị có nghĩ tôi đang ở đâu không? Bà ta đáng chết, dù bà ta có chết một ngàn lần cũng không đủ!”
Càng về sau, Nhã bất giác cao giọng hơn, tựa như những hận thù nhiều năm muốn trút hết qua lời chất vấn này. Thế nhưng Mộng Tình lại bị những lời đó kích động, tay cầm khẩu súng khẽ run lên, theo câu cuối tiếng “Pằng!” phát ra, Đan Trúc bị trúng đạn ngã lăn xuống dốc núi.
“Cắt! Hứa Mộng Uyên biểu cảm của cô không đúng, người bị gϊếŧ là mẹ cô chứ không phải người dưng, đó là đau lòng, dằn vặt, không phải thương hại. Làm lại!”, Trần Bình cao giọng quát lớn.
Nếu lần đầu là vô tình, thì tới lần thứ 5 còn không nhìn ra Hứa Mộng Uyên cố ý nữa thì chính là kẻ ngốc. Cô ta diễn hỏng chỉ cần nặn vài giọt nước mắt, nói xin lỗi là xong, thế nhưng Lê Khánh Nhã lại phải đổ máu thật. Cô ấy lăn đi lăn lại trên dốc núi, vết trầy xước rớm máu chi chít trên người, trang phục diễn đã rách đến không dám nhìn.
Ban đầu, Trịnh Hoài muốn để cô ấy chịu thiệt một chút học cách mạnh mẽ sinh tồn trong giới, những tưởng quay lại một hai lần cô ấy sẽ dùng diễn viên đóng thế nhưng không ngờ người này lại lì lợm như vậy. Anh đang ngồi bên cạnh đạo diễn, đôi tay đặt trên đùi đã siết chặt thành nắm đấm, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia của cô lại thấy cô cười nói không sao, anh vừa tức nhưng cũng vừa đau lòng. Những người trong đoàn phim không ai dám đắc tội Hứa Mộng Uyên nên cũng không một ai dám nói thay. Trần Bình chẳng làm gì được vì Lê Khánh Nhã kiên trì phải quay cho xong cảnh quay hôm nay.
Hứa Mộng Uyên ngoài mặt tỏ ra áy này nhưng trong lòng thầm khinh bỉ người trước mặt. Thấy cũng đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục diễn hỏng danh tiếng của cô ta sẽ không còn, vì vậy ở lần thứ 6 cảnh quay trôi