Màn đêm đen ngòm đang nuốt chửng lấy toàn bộ bãi đất trống sau lưng học viện Garik, người đàn ông đang ngồi trên tảng đá, được nhiều người vây quanh bảo vệ không chút kẽ hở.
Anh ta cụp mắt vân vê dao găm nhỏ trong tay, dù không để lộ biểu cảm nhưng cũng đủ khiến hai người đối diện sợ tái mặt, hai chân run rẩy.
Giữa đống xác chết máu me đầm đìa, những người này vô cùng nổi bật. Một bên trầm tĩnh cao quý, không nhuốm bụi trần, một bên lại nhếch nhác, vết thương khắp người, khuôn mặt chất chứa lo sợ cùng thống khổ.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, còn hay hơn cả tiếng của các phát thanh viên đã qua thu chỉnh: “Hai người nói hai người không biết?”
Đối phương vội vã gật đầu, trong mắt họ chất chứa sự chân thành đến tột cùng: “Đúng là tụi em không biết thật, chúng em chỉ nhận lệnh dẫn cậu ta ra đây, đến lúc quay lại thì mọi chuyện đã thành ra vậy. Anh Liam, em van anh tha cho bọn em. Nếu biết là người của anh, có mười lá gan em cũng không dám làm vậy.”
Nghe đến đây, Liam ngước mắt nhìn người bên cạnh mình. Một trong số đó bước lên trước, ghim thêm đinh ốc vào ngực hai người đối diện.
“Á!” Tiếng hét thất thanh vang lên giữa học viện tĩnh lặng nghe thống khổ đến rợn người.
Liam lại thờ ơ liếc đàn em: “Cậu gắn xấu quá đấy, chẳng nghệ thuật gì cả!”
Người trước đó còn máu lạnh cắm đinh ốc, giờ lại thấp thỏm cúi đầu: “Xin lỗi anh Liam, lần sau em sẽ chú ý!”
Liam cũng không để tâm anh ta, tầm mới tiếp tục rơi vào hai người kia: “Lần này thì sao? Đã biết chưa?”
Mồ hôi của hai người gần như trộn lẫn vào máu, cánh môi tím tái như trúng độc, vì quá đau đớn mà nói năng không còn hoàn chỉnh nữa: “Bọn em sai rồi, là...là người của gia tộc William. Hắn chỉ sai bọn em chặt tay cậu ta chứ không gϊếŧ chết. Giữa đường một nhóm khác xông ra cướp người. Giờ bọn em cũng không biết...không biết cậu ta ở đâu.”
Liam cười, nụ cười của anh ta khiến người ở đây đều lạnh sống lưng, phải cố gắng tự trấn an mới đứng vững được.
Giới này lưu truyền nhau một câu nói: Ánh mắt của Roy, máu của Della, tiếng súng của Elias và nụ cười của Liam chính là địa ngục trần gian.
“Chỉ chặt tay? Một hacker thiên tài bị chặt tay? Nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?”
Anh ném dao găm xẹt qua cổ hắn, đâm trúng thân rắn đang trườn phía sau: “Ghét nhất là rắn!”
Làm xong, Liam lãnh đạm phân phó: “Xử lý chúng đi, 4 bàn tay khắc đẹp một chút, làm tiêu bản cũng không tệ.”
Hai người đối diện nghe xong, không chống đỡ được nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Bốp! Bốp!” Tiếng vỗ tay càng ngày càng gần.
Một người mặt áo choàng trắng xuất hiện trước mắt nhóm Liam: “Lâu rồi không gặp, anh vẫn thú vị như vậy!”
Đáy mắt Liam trước sau không gợn sóng, nhưng khi nhìn thấy người này mặt mày lại biến sắc: “Cô tới đây làm gì? Ở đây không chào đón cô!”
Đối phương cười ngả ngớn: “Xem điện thoại trước đi, tôi có quà gặp mặt cho anh đấy.”
Liam có trực giác không phải chuyện gì tốt, đừng hỏi sao anh lại thấy vậy vì người này với anh là cùng một loại người.
Anh lấy di động ra, cũng không quên chế giễu: “Mù công nghệ như cô cũng chơi mấy trò