Trong xưởng gạch cũ kỹ, hai nhóm người trang bị súng ống đầy đủ, mặt đối mặt. Ở giữa họ có đặt 20 thùng gỗ chất chồng lên nhau.
Morakat ra hiệu cho đàn em tiến lên mở thùng: “Các anh có thể kiểm hàng!”
Tên thủ lĩnh nhóm người còn lại cũng ra lệnh cho đàn em kiểm kê số lượng.
Nắp thùng mở ra, hàng loạt lọ thuốc có vỏ ngoài màu xám tro, được xếp ngay ngắn bên trong.
Morakat đột nhiên trầm giọng: “Đừng ngửi! Mùi hương của nó gây ra ảo giác, làm rối loạn chức năng thần kinh.”
Đối phương đang định mở lọ thuốc ra, nghe vậy liền dừng lại.
Kẻ cầm đầu giận dữ, lớn tiếng: “Các anh giỡn mặt với tôi à? Tác dụng phụ như thế này sao dùng được nữa?”
Morakat như đoán trước được phản ứng của đối phương, hắn bình thản giải thích: “Đợi qua 3 ngày có thể sử dụng bình thường, dù sao cũng là chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ chút tác dụng phụ thì có sao.”
Người kia cũng không phải ăn chay: “Ban đầu khi bên anh thoả thuận đâu có nói vậy. Trừ phi giảm 5% giá gốc, nếu không thì mang hàng về đi.”
Morakat không nhún nhường: “Đừng quên loại này do tổ chức Y sản xuất độc quyền, không lấy hàng chịu thiệt cũng là các người!”
Tên đó phất tay: “Không bán thì cướp, bọn mày là cái thá gì!”
Nhóm thứ ba xông vào hợp sức với đối phương, gϊếŧ tới đám người Morakat.
Đối phương người đông thế mạnh, chỉ cầm cự được 20 phút, Morakat buộc phải ra lệnh bỏ hàng rút lui.
Thủ lĩnh đối phương bước đến chỗ Tùng Đá đang đứng, cười hoà nhã: “Lần này phải cảm ơn anh Roy giúp đỡ. Chỉ cần sau này, anh Roy có yêu cầu gì chúng tôi thề chết trung thành.”
Tùng Đá chỉ gật đầu, rồi lại gần thùng hàng, chưa kịp nghe đối phương nhắc nhở đã mở lọ thuốc ra ngửi. Không có chất gây ảo giác gì cả, chỉ là mùi khét nồng nặc gây nhức mũi.
Tùng Đá nhíu mày: “Giả!”
Tên thủ lĩnh kinh ngạc lại gần: “Sao có thể thế được?”
Xác định lại lần nữa, hắn ta giận dữ nhấc chân đạp bay thùng gỗ: “Má nó! Tao biết lão ta không phải kẻ tốt lành gì mà. Lại còn dám đen ăn đen với ông đây. Lão già chó chết!”
Bên kia, Morakat sau khi trốn thoát vội vã về nước, liền báo tin dữ cho Pie.
Ông ta tức giận hơn bao giờ hết, những đơn hàng gần đây đều bị phá hoại, tài chính đứt đoạn. Nếu không có cách phá vỡ cục diện này, nhánh Y vất vả lắm mới cướp được của ông ta sớm hay muộn cũng bị Roy và Manh Tuấn xâu xé.
“Đã tra ra được ai chưa?”
Morakat cúi đầu đáp: “Là Roy, thưa thủ lĩnh!”
Nghe tới đây, Pie tay không bẻ gẫy gậy đánh gôn: “Lại là nó! Tao không làm gì nó còn tưởng là tao dễ chơi.”
Pie đột nhiên ngửa đầu cười lớn, ánh mắt loé lên những tia sáng hiểm độc: “Mẹ nó sống tốt quá đấy? Bà ta đáng lý không còn sống nữa mới phải.”
Morakat hiểu ý ông nhưng chuyện không đơn giản như vậy: “Thủ lĩnh! Hiện giờ Roy bảo vệ mẹ hắn kín kẽ, chúng ta muốn động vào bà ta rất khó.”
Pie