Ra khỏi triển lãm tranh thì trời đã nhá nhem tối. Kiều Dĩ Đường đi dạo phố với hội chị em từ trước. Cậu bạn nhỏ Đường Nam thì hoàn toàn ngủ say như chết, bị Lâm Khâm Hòa nhét vào ghế phó lái rồi thắt dây an toàn. Đào Khê cất chỗ kẹo chưa ăn hết đi, cùng ngồi vào ghế sau của xe với Lâm Khâm Hòa.
Sợ đánh thức Đường Nam nên trong xe không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của bạn nhỏ đang ngủ.
Bầu không khí yên tĩnh này đối với Đào Khê mà nói có phần giày vò, bởi vì một khi tĩnh lặng thế này, sự tồn tại của người bên cạnh sẽ đột nhiên rõ rệt đến mức không thể nào phớt lờ được.
Cậu muốn nói chuyện với Lâm Khâm Hòa, kể với anh rằng mình đã có bức tranh đầu tiên được bán đi một cách chân chính, kể rằng qua buổi triển lãm cậu quen được rất nhiều tiền bối và bạn mới, kể rằng sau này mình sẽ tiếp tục vẽ nữa, còn muốn nói cậu định tặng anh một bức tranh độc nhất vô nhị…
Đào Khê lại lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Khâm Hòa cúi đầu xem điện thoại.
Cậu thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để sự chú ý của mình bị phong cảnh bên ngoài phân tán đi. Nhưng điện thoại cầm trong tay chợt rung lên khiến nhịp tim cậu cũng chấn động theo.
Đào Khê vội vàng cúi đầu xuống nhìn điện thoại, hóa ra Lâm Khâm Hòa gửi một tin nhắn đến.
Moon: Muốn nói gì?
Đào Khê giật thót trong lòng, không nhịn được nhìn sang bên cạnh. Lâm Khâm Hòa chỉ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại chứ không nhìn cậu.
Cậu cũng cúi đầu xuống, bắt đầu đánh chữ lên màn hình, đánh từng lời mình muốn nói lên, cuối cùng lại xóa hết tất cả những chữ vừa đánh ra.
Sau đó giữa hàng loạt những điều muốn nói, cậu chọn ra lời muốn nói nhất.
Đào Khê: Lâm Khâm Hòa, tôi muốn tặng cậu một bức tranh.
Trong phòng triển lãm, khi Lâm Khâm Hòa nói đồng ý sẽ đến xem buổi triển lãm đầu tiên trong cuộc đời cậu, cậu đã quyết định trong lòng rồi.
Chuyện này đã khiến cậu băn khoăn từ lâu, đột nhiên hôm nay lại ngập tràn dũng khí hạ quyết tâm.
Cậu khẽ hít vào, cố gắng nhìn chằm chằm màn hình, không để ánh mắt mình liếc ra xung quanh nữa. Ngón tay đặt trên màn hình cũng dần nóng lên, ấy vậy mà ánh mắt vẫn cứ không tự chủ được liếc từng cử động của người bên cạnh.
Moon: Khi nào tặng tôi?
Không hỏi vẽ gì, cũng không hỏi tại sao, chỉ hỏi khi nào tặng cho anh.
Đào Khê hít sâu một hơi, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy hình như Lâm Khâm Hòa biết thừa ý định này của cậu. Suy đoán này khiến không chỉ ngón tay mà cả gương mặt cậu cũng dần dần nóng bừng.
Sự nhiệt huyết dâng trào trong lòng cậu, ngón tay cậu chậm rãi đánh chữ lên màn hình lần nữa.
Đào Khê: Đợi tôi vẽ xong sẽ tặng cho cậu.
Moon: Được, tôi chờ cậu.
Tôi chờ cậu.
Đào Khê vô thức rụt ngón tay đang đè trên màn hình. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập vừa nhanh lại vừa nhẹ, giống như trận mưa rào trong một chiều hạ, màn mưa dày đặc khiến không khí xung quanh bốc hơi trắng xóa, khiến đầu óc vừa tỉnh táo lại mơ màng.
Sau khi cuộc đối thoại trên WeChat gần trong gang tấc kết thúc, trong xe lại rơi vào yên lặng, thi thoảng lại có tiếng nói mớ của bạn nhỏ, nhưng Đào Khê càng cảm thấy khó chịu đựng hơn cả khi trước.
Cảm giác chịu đựng này vẫn luôn kéo dài đến khi lên lớp.
Đào Khê cố gắng ép bản thân phải đối mặt bình thường với Lâm Khâm Hòa. Nhưng từ sau khi ra quyết định kia, cậu cảm thấy mình giống như một khinh khí cầu treo lơ lửng giữa không trung.
Mỗi một câu nói, một ánh mắt, thậm chí là biểu cảm hơi nhướng mày của Lâm Khâm Hòa cũng khiến cậu cảm thấy hoảng hốt bất an khi mình đã sắp vượt quá giới hạn.
Chỉ có những lúc về đến phòng ký túc xá, cậu mới có thể hoàn toàn yên tâm chuẩn bị cho quyết định của mình.
“Wow, Đại Khê, cậu vẽ nhiều tranh thế này định tặng ai hay mang đi dự thi?”
Phan Ngạn đã tò mò từ mấy hôm trước rồi. Trước đây mỗi khi Đào Khê về phòng đều làm bài tập hoặc luyện nghe, nhưng hơn một tuần nay, mỗi đêm Đào Khê đều ngồi trước giá vẽ, vẽ rất nhiều bức tranh, không có bức nào giống bức nào cả.
Nhưng sự vật trong tranh đều giống nhau, là mặt trăng.
Trăng mới không thể nhìn thấy vào mùng một đầu tháng, trăng mày ngài mùng 3 mùng 4, trăng thượng huyền vào mùng 7 và mùng 8, trăng rằm tròn trịa vào ngày 15 và 16, trăng hạ huyền vào ngày 23 và 24… Tựa như muốn vẽ lại dáng hình của vầng trăng trong suốt ba mươi ngày của một tháng âm lịch*.
Mà mặt trăng trong các bức tranh đều tọa vị ở những nơi khác nhau, trong thung lũng âm u với dòng suối giăng đầy hoa đào, trên đại dương mênh mông xanh thẳm cuồn cuộn sóng, trên hàng loạt đỉnh núi đan xen vào nhau, trong ánh sáng đèn neon rực rỡ của thành phố…
Đào Khê đang chuyên tâm vẽ, mãi mới chịu mở miệng bịa ra một lý do qua loa lấy lệ.
Cậu muốn tặng cho Lâm Khâm Hòa không chỉ đơn giản là một bức tranh mà còn là mặt trăng của cả thế giới, vô luận tròn khuyết.
Nhưng dẫu sao lượng công việc có đến ba mươi bức họa, cho dù hôm nào Đào Khê cũng chăm chỉ ngồi vẽ thì hơn một tuần lễ trôi qua cũng chỉ mới vẽ chưa được một nửa.
Cũng may Kiều Dĩ Đường đã đưa chìa khóa phòng vẽ ở tòa Thu Thực trước cho cậu, cậu mới có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa tiếp tục vẽ ở đó.
Một buổi trưa cậu từ phòng vẽ về lớp học, thấy Lâm Khâm Hòa đang ngồi ở chỗ, cậu dừng chân lại, tỉnh bơ về chỗ mình, vừa cầm bút lên đã nghe Lâm Khâm Hòa ở bên cạnh hỏi:
“Trưa mấy hôm nay đi đâu vậy?”
Giọng đè xuống rất trầm, tựa như có phần không vui.
Đào Khê căng thẳng trong ngực, có cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, sau mấy giây do dự thì vẫn thẳng thắn nói thật: “Ở phòng vẽ, vẽ tranh tặng cậu.”
Lâm Khâm Hòa ngẩn ra, có vẻ không ngờ được câu trả lời này. Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, cụp mắt xuống không nhẹ không nặng ừ một tiếng.
Đào Khê cũng rũ mắt xuống, lặng lẽ giơ tay trái lên nhéo mạnh tai mình.
Bầu không khí ngại ngùng gió thổi không lọt này khiến lòng người bối rối không biết phải làm sao.
Đang yên tĩnh làm bài, Đào Khê nghe thấy Lâm Khâm Hòa chợt nói: “Ngày kia tôi phải đi tập huấn thi đấu ở tỉnh.”
Đào Khê sửng sốt, chợt nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, không nén được sự lo lắng hỏi: “Phải tập huấn bao lâu?”
Lâm Khâm Hòa nói: “Hai tuần.”
Đào Khê không biết mình nên nhẹ nhõm hay buồn bã, trong hai tuần chắc chắn cậu sẽ vẽ xong, nhưng mà hai tuần không được nhìn thấy Lâm Khâm Hòa…
Rõ ràng người còn chưa đi, cậu đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Đào Khê cảm thấy bản thân rất vô dụng, cậu nói với Lâm Khâm Hòa: “Vậy tôi chờ cậu về.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Hai tuần này