Mất Trí Nhớ

Mất trí nhớ


trước sau

Diệp Trăn Trăn nghĩ rằng bản thân đang ở trong bụng mẹ, cảm giác chìm chìm nổi nổi trong nước, cứ như vậy an tâm ngủ không muốn tỉnh lại.

Tiếng khóc của một người phụ nữ đánh thức cô, vốn không muốn để ý tới nhưng người phụ nữ đó khóc quá ồn ào, nếu không phải cô ngủ rất thoải mái thì nhất định sẽ đứng dậy đánh cho bà ta một trận.

Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông truyền tới, mặc dù không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng âm thanh vô cùng lạnh lùng, cảm giác như bao trùm tất cả.

Diệp Trăn Trăn hơi tò mò, cuối cùng cũng mở mắt.

Không mở được.

Cố gắng dùng sức, lại nào, cuối cùng cũng mở được một chút, nhưng ánh sáng quá chói khiến cô phải nhắm lại.

Vài bóng người lóe lên trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, Diệp Trăn Trăn không biết người đàn ông vừa nói chuyện là ai. Quen dần với ánh sáng mặt trời, Diệp Trăn Trăn giật giật mi, tầm mắt nhìn thấy một người phụ nữ.

Giống như bị người ta tắt điện, người phụ nữ đó đang khóc bỗng dừng lại đột ngột. Khóe mắt còn vương lệ bổ nhào về phía Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, cháu tỉnh rồi à?”

Diệp Trăn Trăn bị đau khi bà ta nhào vào người, muốn nâng cánh tay đẩy người phụ nữ đó ra nhưng rốt cuộc chỉ nâng được một ngón tay. Bà ta dường như không nhận ra, vừa mừng vừa sợ nhìn cô: “Trăn Trăn, nói cho mợ biết, có chỗ nào không thoải mái không?”

Mợ? Diệp Trăn Trăn nhíu mày, người phụ nữ xa lại này là mợ cô?

“Tôn phu nhân, xin nhường một chút.”

Là âm thanh ban nãy.

Diệp Trăn Trăn nâng mắt, nhìn thấy một người đàn ông khoác áo blouse trắng đi tới trước mặt, ánh mặt trời chiếu lên người anh ta có chút chói mắt.

Anh ta khom người, mấy sợi tóc đen trên trán theo động tác rũ xuống: “Cô còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không? Có biết mình là ai không?”

Giọng nói máy móc hoàn toàn không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào, nhưng Diệp Trăn Trăn nghe có chút say mê: “Tôi lại tương đối muốn muốn biết anh là ai?”

Người đàn ông hơi ngừng lại, đứng thẳng thắt lưng, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh: “Tôi là Quý Triết Ngạn, là bác sĩ chủ trị của cô, bây giờ hãy nói cho tôi biết cô tên là gì?”

“Tôi là …”

Mình tên là gì ấy nhỉ?

Giống như vừa chạy marathon trong đầu, nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng thể thể không buông tha mà hỏi: “Bác sĩ Quý, tôi không nhớ được tên mình.”

Quý Triết Ngạn không có phản ứng gì nhưng người phụ nữ đang đứng một bên nhảy dựng lên: “Cái gì? Cháu lại mất trí nhớ?”

Lại? Diệp Trăn Trăn cẩn thận suy nghĩ chữ này, cảm thấy nhất định đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Người phụ nữ chạy tới bên giường, lắc mạnh vai cô như muốn lay cho cô tỉnh. Nhưng động tác này bị bác sĩ Quý ngăn cản.

Bà ta ngượng ngùng thu tay, lui về chỗ cũ, Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn một lúc mới nói: “Tên cô là Diệp Trăn Trăn, từng có tiền sử bệnh mất trí nhớ.”

Diệp Trăn Trăn cau mày không nói gì, chẳng lẽ mất trí nhớ còn có thể thành thói quen?

“Vị Tôn phu nhân này là mợ của cô, cô có ấn tượng gì không?”

Diệp Trăn Trăn nhìn theo ngón tay thon dài của anh đang chỉ về phía người phụ nữ kia, nhìn kỹ mặt bà ta, vẫn là lắc đầu: “Không có.”

Tâm trạng của người phụ nữ cũng theo đó mà rớt xuống, bà ta liếc mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, trong ánh mắt chứa những cảm xúc nào đó khiến Diệp Trăn Trăn nổi da gà: “Vậy cháu có nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Tối qua? Diệp Trăn Trăn cẩn thận suy nghĩ, phát hiện không chỉ tối hôm qua mà những tối trước nữa xảy ra việc gì cô hoàn toàn không nhớ. Theo bản năng, cô nhìn về phía Quý Triết Ngạn: “Tối hôm qua đã xảy ra việc gì? Vì sao tôi lại ở trong bệnh viện?”

Quý Triết Ngạn nhìn lại cô, ánh mắt vô cùng trong suốt, dường như không có chuyện gì có thể khiến nó gợn sóng: “Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái không?”

Tuy rằng anh ta đang cố ý lảng tránh vấn đề, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn phối hợp trả lời: “Cả người đều không thoải mái, rất đau, đặc biệt là đầu.”

Quý Triết Ngạn gật đầu: “Cô lăn từ cầu thang xuống, đau đầu là bình thường.”

Cầu thang? Diệp Trăn Trăn à một tiếng, vốn định hỏi thêm nhưng cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Tiếng cánh cửa vang lên rất to, thậm chí không để người trong phòng nói mời vào, cứ như vậy đi vào.

“Cảnh sát.”  Hai người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, trong lúc nói còn giơ giấy tờ ra nhưng thu lại rất nhanh.

“Tôi nghe nói bệnh nhân đã tỉnh, cho lên đến đây xem một chút.” Người cảnh sát đứng bên trái tiến về phía trước một bước, anh ta có dáng người rất cao, dưới lớp đồng phục là dáng người cân đối, hai chân dài tuyệt đối đối không hề thua kém các Oppa,  nhưng Diệp Trăn Trăn lại vô thức lùi vào trong chăn.

Đôi mắt anh ta quá sắc bén, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể che dấu được anh ta, cô không muốn cùng người này nói chuyện.

Ngoài Diệp Trăn Trăn, người phụ nữ tự xưng là mợ kia dường như cũng không thích anh ta, thấy anh ta bước lên liền nhíu mày.

Người duy nhất trong phòng có thể thản nhiên đối mắt với anh ta là Quý Triết Ngạn, anh nhìn thoáng qua mấy cô y tá đang sợ hãi đứng bên cạnh, đi tới mấy bước: “Vị cảnh sát ở bên trái này, cô ấy có lẽ không giúp gì được anh rồi.”

Tả Dịch ngước mắt nhìn anh: “Có ý gì?”

“Cô ấy bị mất trí nhớ.”

“Mất trí nhớ?” Trong mắt Tả Dịch hiện lên sự nghiền ngẫm, anh ta nhìn Diệp Trăn Trăn đang nằm trên giường bệnh, tựa như chim ưng nhìn con mồi: “Diệp tiểu thư, cô mất trí nhớ?”

Diệp Trăn Trăn ừ một tiếng, hơi hơi gật đầu.

Tả Dịch cười nhẹ, nói với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý biết không, chúng tôi làm cảnh sát hay được gặp người mất trí nhớ hơn so với người bình thường, nhưng không sao, tôi giỏi nhất chính là chữa bệnh mất trí nhớ.” Anh ta nói xong lại cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, “Diệp tiểu thư đã mất trí nhớ, không bằng tôi đây giúp cô nhớ lại một chút. Đêm qua, cũng chính là đêm ngày 13 tháng 3, tại nhà chính của Diệp gia xảy ra một vụ án giết người, người chết là ông ngoại của cô Diệp Hồng Sinh, 74 tuổi, ngực bị người ta dùng vật sắc bén đâm hai phát dẫn đến mất

mạng. Người báo án chính là cậu của cô, khi chúng tôi tới hiện trường thì cô đã được đưa tới bệnh viện.”

Tả Dịch vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Diệp Trăn Trăn, bởi vì Diệp Trăn Trăn không nhớ gì nên khi nghe ông ngoại của mình bị giết thì khiếp sợ nhiều hơn đau buồn. Trong lòng sắp xếp lời nói của Tả Dịch một chút, Diệp Trăn Trăn khóe miệng giật giật, rốt cuộc cũng nói với anh ta câu đầu tiên: “Vì sao tôi lại được đưa tới bệnh viện?”

“Cô ngã từ trên lầu xuống, rơi vào hôn mê, chúng tôi nghi ngờ hung thủ đã đẩy cô xuống.”

Tuy ánh mắt của Tả Dịch vẫn dừng trên người mình nhưng hiện tại cô phải cố gắng để không sợ hãi, hung thủ đẩy cô xuống lầu, có lẽ cô đã nhìn thấy gì đó.

“Cho nên, cô phải biết rằng lời khai của cô đối với chúng tôi mà nói rất quan trọng, có thể cô đã nhìn thấy bộ dạng của hung thủ.”

Diệp Trăn Trăn mím môi, sắt mặt tái hơn so với vừa rồi. Bác sĩ Quý thấy cô như vậy, quay đầu nói với Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.”

Tả Dịch không thèm để ý, vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn, dường như muốn xem trên mặt cô có lộ ra dấu vết gì không?

“Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài.” Cùng một lời nói, cùng một ngữ khí nhưng không hiểu sao so với vừa rồi áp bức hơn vài phần. Tả Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn bác sĩ một chút, khóe miệng cong cong: “Bác sĩ Quý, không biết có thể cùng anh tán gẫu vài câu không?”

Biểu cảm này Tả Dịch đã làm rất nhiều lần, thành công làm nghi phạm suy sụp tâm lý, nhưng người đàn ông này vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, đáp lại: “Tán gẫu thì tôi không hứng thú, nhưng nếu hỏi cung thì tôi đồng ý phối hợp.”

Tả Dịch cười một tiếng, đi khỏi phòng bệnh của Diệp Trăn Trăn, Quý Triết Ngạn cũng theo anh ta ra ngoài. Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tôn Thiến và Diệp Trăn Trăn.

Trong nháy mắt, Tôn Thiến rõ ràng thở phào một hơi. Bà ta nhìn đến giường bệnh của Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn có đôi mắt rất to, bình thường vừa sáng vừa có thần, nhưng hiện tại lại ảm đạm không có ánh sáng. Bà ta mang vẻ mặt tươi cười đi tới, sờ trán Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, cháu thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?”

Diệp Trăn Trăn không trả lời, chỉ gật gật đầu. Tay Tôn Thiến cứng đờ, vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười: “Không sao, từ từ sẽ nhớ lại, cháu đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì để mợ đi mua?”

Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn, bà ta khoảng 40 tuổi, nhưng nhìn qua tương đối trẻ, ít nhất so với tuổi thật phải nhỏ hơn 10 tuổi, trang điểm tinh tế, trên người có xịt nước hoa hơi nồng nhưng không gay mũi, hẳn là loại nước hoa đắt tiền.

Là một phu nhân sống trong an nhàn sung sướng.

Đây là đánh giá của Diệp Trăn Trăn đối với bà ta, nếu nói người này là mợ của cô, xem ra Diệp gia thật sự rất giàu có.

“Cháu không đói bụng, chỉ muốn ngủ một chút.” Diệp Trăn Trăn buồn ngủ nhắm mắt lại. Tôn Thiến thấy vậy vội vàng gật đầu nói: “Được được, cháu ngủ đi, mợ ra ngoài mua chút điểm tâm, cháu tỉnh lại là có thể ăn.”

“Vâng, cám ơn mợ.” Diệp Trăn Trăn dường như buồn ngủ, nói xong liền nhắm mắt lại. Tôn Thiến đứng bên cạnh giường nhìn cô một lát mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Ngoài hành lang, Tả Dịch đang hỏi Quý Triết Ngạn: “Diệp Trăn Trăn thật sự mất trí nhớ sao?”

Quý Triết Ngạn nói: “Lúc cô ấy ngã từ trên lầu xuống đầu bị va chạm, hơn nữa có khả năng tại hiện trường vụ án vô cùng khiếp sợ và kích động, những điều này đều có thể làm cô ấy mất trí nhớ.”

Tả Dịch theo thói quen móc móc túi nhưng lại nhận ra mình đang mặc đồng phục cảnh sát, liền thu tay lại: “Không có khả năng cô ta giả vờ sao?”

“Loại mất trí nhớ này rất đặc biệt, tôi không thể cho anh một kết luận chính xác, nhưng… ” Quý Triết Ngạn nói đến đây thì dừng lại liếc mắt nhìn Tả Dịch một cái: “Cảnh sát Tả đối với bệnh mất trí nhớ rõ ràng có kinh nghiệm hơn tôi, chắc hẳn so với tôi càng dễ dàng phán đoán hơn.”

Tả Dịch nhìn anh cười cười, đây là lần đầu tiên anh ta thấy trong mắt Quý Triết Ngạn hơi gợn một ít cảm xúc khác, mặc dù việc này đối với bản thân rất trào phúng.

“Cảm ơn bác sĩ Quý đã phối hợp.” Tả Dịch dẫn cấp dưới rời đi, vừa mới ra khỏi bệnh viện, người vẫn đi theo bên cạnh lấy khuỷu tay đụng anh ta: “Lão đại, làm một điếu không?”

Tả Dịch nhìn thoáng làn khói trên ngón tay anh ta, lắc đầu: “Thôi.” Vừa rồi thật sự muốn hút, nhưng cơn nghiện thuốc lá qua đi lại lười hút.

Buzz … buzz…

Di động trong túi rung lên, Tả Dịch lấy di động ra nhìn thoáng qua, bắt máy.

“Lão đại, vừa nghe được tin tức mới, không biết có ích hay không?”

“Nói.”

“Cô gái Diệp Trăn Trăn này, năm 15 tuổi từng mất trí nhớ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện