Mất Trí Nhớ

Trung nhị


trước sau

Diệp Trăn Trăn, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm ba khoa Tài chính đại học Kinh tế – Tài chính thành phố A. Sáu năm trước bị tai nan giao thông mất trí nhớ, mẹ là Diệp Nhược Hàm (38 tuổi), bố là Tiết Minh (40 tuổi) đều chết trong tai nạn đó.

Tả Dịch nhìn tư liệu của Diệp Trăn Trăn trên tay, không nhịn được bật cười.

“Mau nhìn xem, Lão đại vừa cười!”

“Vãi đạn (*), Lão đại không phải là vừa ý cái cô Diệp Trăn Trăn kia chứ?”

(*) Nguyên văn là 卧槽 (tiếng Hán Việt là Ngọa tào) là một câu chửi cửa miệng trên mạng của Trung Quốc. 卧 /wò/ đồng âm với 我 /wǒ/ (tôi), 槽 /cáo/ đồng âm với 操 /cāo/ (thao), câu này dịch ra là “Ta thao” “F*ck”, hơi bậy bạ với mình không tìm được cách dịch chính xác chữ này sang tiếng Việt nên dùng từ tiếng Việt tương đương. ^^

“Vừa ý thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn cùng anh ấy đoạt người sao?”

“Không dám không dám, đoạt phụ nữ của ai cũng không dám đoạt với Lão đại, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

“Ầy các anh khoan hãy nói, cái cô Diệp Trăn Trăn kia lớn lên thật sự rất hợp ý.”

“Hợp ý cũng không đến lượt anh.”

Tả Dịch nhẹ nhàng quét mắt đến mấy người đàn ông đang lảm nhảm đằng kia, cả căn phòng lập tức yên lặng. Tất cả mọi người đều ra vẻ bận rộn, liều mạng không để mắt mình đối diện với tầm mắt của Tả Dịch.

Tả Dịch nhếch miệng cười cười, sau đó để tư liệu trên tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đầu nghĩ rằng chỉ cần chờ Diệp Trăn Trăn tỉnh lại là có thể bắt được hung thủ, không nghĩ tới cô ấy tỉnh rất nhanh, nhưng lại mất trí nhớ. Tả Dịch đoán cô ấy không giống như đang nói dối, thế nhưng trong thời điểm này lại mất trí nhớ, quả thật rất kỳ lạ.

Nếu nói cô ấy giả vờ mất trí nhớ, động cơ là gì? Trong tình huống này, cô ấy mất trí nhớ thì người được lợi nhất là hung thủ, thế nhưng tại sao cô ấy lại phải bao che cho hung thủ? Chẳng lẽ vì hung thủ có thân phận đặc biệt? Đúng vậy, nghe nói cô ấy có một vị hôn phu.

Lông mày Tả Dịch giật giật, cầm một tư liệu khác ở trên bàn lên xem.

Tần Không, nam, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học XX ở Mỹ, là con trai thử ba của Tần Thế Kiệt hiện đang là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Tần thị, cùng với người bị hại Diệp Trăn Trăn có hôn ước.

Tả Dịch chậc một tiếng, những gia tộc lớn này đều thích quan hệ thông gia có dính lợi ích kinh tế, cháu ngoại còn đang học đại học chưa tốt nghiệp, đã đính hôn trước hai năm. Còn cái người Tần Không kia, tuy rằng ra nước ngoài có được cái danh, nhưng cũng không nghe qua mấy năm nay anh ta ở trong Tần thị làm được cái trò trống gì, Diệp Trăn Trăn sẽ vì anh ta mà giả vờ mất trí nhớ sao?

Tả Dịch nhìn chằm chằm tấm ảnh của Tần Không hai giây, sau đó lắc đầu. Nhan sắc còn không bằng bác sĩ Quý, chắc chắn không thể lừa gạt cô gái nhỏ kia.

“Hắt xì…” Tần Không vuốt vuốt mũi mình, tiếp tục bộ dạng thâm tình nhìn giường bệnh của Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, em thật sự không nhớ anh sao?”

Diệp Trăn Trăn lắc đầu.

Cấp độ tổn thương của Tần Không tăng thêm một ngàn lần, đưa tay trái ra lắc lắc trước mặt Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, em nhìn này, đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, đợi em tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”

Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng chiếc nhẫn bằng bạc tinh xảo trên ngón giữa của anh ta, vẫn lắc đầu.

Tần Không lại tổn thương  x ngàn lần, ôm trái tim đến một chỗ chữa thương.

Tôn Thiến thấy anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh, vẻ mặt tươi cười đi tới: “Trăn Trăn, ở bệnh viện đã quen chưa? Nếu cần gì cứ nói với mợ, mợ sẽ về nhà lấy cho.”

Nhà? Lông mày Diệp Trăn Trăn hơi giật giật, nhìn người phụ nữ đang cười vô cùng thân thiết, hỏi: “Ở nhà thế nào rồi ạ?”

Dáng vẻ tươi cười của Tôn Thiến cứng đờ, bà ta vỗ vai Diệp Trăn Trăn an ủi, nói: “Hiện giờ trong nhà khắp nơi đều là cảnh sát, nhưng cháu yên tâm, cậu của cháu sẽ xử lý tốt.”

Ánh mắt Diệp Trăn Trăn hơi động, khó trách mấy hôm nay không thấy cậu, hóa ra là ở nhà xử lý việc này sao? Cô nghĩ một lát, nhìn Tôn Thiến hỏi: “Đã hai ngày rồi, vì sao trong nhà vẫn còn cảnh sát?”

“Cái này…” Tôn Thiến cười khan hai tiếng: “Nghe nói hung khí giết ông ngoại cháu vẫn chưa tìm được.”

“Mọi người nói xem hung khí có phải là đùi dê không?” Tần Không đang chữa thương bên cạnh nghe thế vội nói, đột nhiên hưng phấn: “Tôi trước kia từng xem một cuốn tiểu thuyết suy luận, người vợ dùng đùi dê đông lạnh đánh người chồng đến chết, sau đó đem đùi dê nấu lên ăn, cảnh sát có tìm cả đời cũng không thấy!”

Diệp Trăn Trăn nhìn mấy chữ “Thám tử lừng danh” trên đỉnh đầu anh ta, nhịn không được giội cho anh ta một chậu nước lạnh: “Tôi nghe cảnh sát nói, ông ngoại bị một vật sắc bén đâm chết.”

 “Vật sắc bén…” Tần Không gãi gãi mái tóc xuăn trên đầu, rơi vào trầm tư.

Két két.

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, một người đàn ông khoác áo blouse trắng không nhanh không chậm đi đến.

“Bác sĩ Quý” Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Quý Triết Ngạn, không tự chủ nở nụ cười.

Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn hơi gật đầu, nhìn hai người còn lại trong phòng: “Thời gian thăm bệnh đã hết, hiện giờ bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.”

Tần Không đẩy Quý Triết Ngạn ra, đi tới giường Diệp Trăn Trăn ngồi xuống, nắm lấy tay cô không thả: “Tôi không đi, Trăn Trăn cần tôi, tôi sẽ không rời xa cô ấy đâu.”

Khóe miệng Diệp Trăn Trăn giật giật, rút tay ra: “Tôi cảm thấy tôi rất cần được điều trị.”

Quý Triết Ngạn nhìn Tần Không một chút: “Tôi cảm thấy anh ta còn cần được điều trị hơn.”

Tần Không: “…”

Diệp Trăn Trăn nhìn Quý Triết Ngạn, vẻ mặt vô cùng ngoài ý muốn, bác sĩ Quý đang kể chuyện cười lạnh sao?

Tần Không mặc dù bị giễu cợt nhưng vẫn ngoan cường lắm lấy tay Diệp Trăn Trăn. Cánh cửa bị gõ: “Xin quấy rầy một chút, vị kia là Tần Không Tần tiên sinh phải không?”

Tần Không quay đầu, trông thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa.

Tả Dịch hỏi như vậy nhưng hiển nhiên anh ta không cần đối phương trả lời. Đối diện tóc xuăn một chút, trực tiếp đi tới: “Nghe nói Tần tiên sinh vừa từ nơi khác trở về, cho nên tôi đến lấy lời khai.”

Tần Không nhìn anh ta sững sờ một lát, sau đó ánh mắt sáng lên: “Anh cảnh sát này, tôi có một ít suy nghĩ đối với hung thủ.”

“Ồ?” Tả Dịch nhếch mép, khẽ gật đầu: “Nói đi.”

“Diệp gia là gia tộc lớn, anh nói có phải hay không có một tổ chức áo đen để ý tới bọn họ?” Anh ta đứng lên, theo thói quen gãi gãi quả tóc xuăn của mình: “Như vậy Trăn Trăn đang gặp phải nguy hiểm sao? Những tên áo đen đó lúc nào cũng có thể quay lại giết người diệt khẩu.”

Tần Không hình như bị giả thiết của chính mình dọa sợ, bỗng nhiên nhào tới trước giường của Diệp Trăn Trăn, cầm tay cô: “Trăn Trăn đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Anh ta nghiêm túc cau mày, nói một mình: “Những tên áo đen kia bình thường

đều có một biệt danh, có thể là Vodka, J hoặc K, à đúng rồi!” Anh ta ngẩng đầu lên, bộ dạng thần thần bí bí, ngay cả âm thanh cũng nén lại thấp nhất: “Trăn Trăn, cho dù em bị thu nhỏ, thì anh nhất định sẽ nhận ra em từ cái nhìn đầu tiên.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Một lần nữa cô rút tay ra khỏi tay Tần Không, chân thành nhìn Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, mau cứu anh ta đi.”

Quý Triết Ngạn quét mắt nhìn Tần Không một chút, dùng giọng điệu vô cùng chuyên nghiệp nói: “Trung nhị bệnh (**) giai đoạn cuối, nếu rảnh mang anh ta đi công viên trò chơi nhiều một chút.”

(**)中二病(Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản (Chūnibyō) có nghĩa là “Hội chứng tuổi dậy thì” hoặc “Hoang tưởng tuổi dậy thì”. Xem thêm tại đây.

Diệp Trăn Trăn không thể tưởng tượng nổi: “Đi chơi công viên có thể chữa khỏi Trung nhị bệnh sao?”

“Không, chỉ là để anh ta có thể vui vẻ trải qua giai đoạn này thôi.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Hiện tại cô chắc chắn bác sĩ Quý đang kể chuyện cười lạnh.

Tả Dịch ho một tiếng lôi kéo sự chú ý của mọi người: “Diệp gia không mất trộm bất cứ cái gì, hiện giờ chúng tôi đã loại bỏ khả  năng có kẻ trộm đột nhập, đây chính là vụ án cố ý mưu sát, cho nên Tần tiên sinh nói là có tổ chức áo đen hoàn toàn không thể xảy ra.”

 “Không không không” Tần Không hiển nhiên không đồng ý với Tả Dịch: “Động cơ của tổ chức áo đen không nhất định là tiền, cũng có thể là… đến lấy bí mật liên quan đến sự tồn vong của loài người.”

….

Diệp Trăn Trăn nghe anh ta nói vậy đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Tả Dịch nhìn anh ta chằm chằm không nói lên lời, Tần Không cảm thấy hô hấp không thông, miễn cưỡng nhìn Tả Dịch cười cười: “Anh vừa nói muốn lấy lời khai?”

Tả Dịch rốt cuộc buông lỏng ánh mắt, Tần Không thở phào một hơi.

“Vụ án xảy ra vào đêm đó, tức ngày 13 tháng 3, từ 7 giờ đến 9 giờ tối, anh ở đâu?”

Tần Không suy nghĩ một chút: “Tôi ở nhà.”

“Có người nào có thể chứng minh?”

“Tôi ngẩn ngơ ở trong phòng mình, đến khi nghe nói công ty xảy ra chút việc mới đi cả đêm đến nơi khác.”

Tả Dịch dừng lại một chút mới nói: “Anh rời nhà lúc mấy giờ?”

“Đại khái là 8 giờ 40 phút, anh có thể hỏi anh trai tôi, tôi với anh ấy cùng nhau ra ngoài.”

“Trở về lúc nào?”

“Hôm qua. Tôi nghe nói Trăn Trăn xảy ra chuyện, buổi chiều liền quay về, chạng vạng tối đến bệnh viện thì nghe nói đã qua thời gian thăm bệnh, tôi không thể làm gì khác hơn là sáng nay đến.” Tần Không nói xong bất mãn nhìn Tả Dịch: “Không phải anh hoài nghi tôi giết ông ngoại còn đẩy Trăn Trăn xuống đấy chứ? Trăn Trăn là vị hôn thê của tôi, sao tôi có thể làm điều đó với cô ấy!”

“Cái này tự chúng tôi sẽ đánh giá.” Tả Dịch đóng laptop lại, nhìn thoáng qua giường bệnh: “Diệp tiểu thư, những điều Tần tiên sinh nói vừa rồi không hẳn là nói nhảm, có thể cô đã nhìn thấy hung thủ, hắn quả thật có khả năng quay lại giết người diệt khẩu.”

Diệp Trăn Trăn sắc mặt tái nhợt, cô ở ngoài sáng còn hắn trong tối, loại tình huống như này thật sự khó có thể phòng bị. Cô nghĩ một chút rồi nhìn Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, nếu như tôi nhìn thấy hung thủ thì tại sao hắn ta lại không xác nhận tôi đã chết hay chưa mà rời khỏi hiện trường?” Hung thủ sẽ không bất cẩn giữ lại một người còn sống ở hiện trường, mà nếu như muốn giết cô, tại sao lại chọn đẩy xuống cầu thang mà không phải trực tiếp dùng hung khí giết cô như ông ngoại?

Tả Dịch nghe cô hỏi thế, hơi bất ngờ nhìn cô: “Căn cứ theo chúng tôi suy đoán, hung thủ có thể tranh chấp với cô rồi đẩy xuống lầu, mà hắn ta còn chưa kịp xác nhận cô đã chết chưa thì cậu mợ cô đã tới hiện trường, hắn ta không thể không rời đi.”

Diệp Trăn Trăn cúi đầu không nói gì thêm, Tả Dịch nhìn cô một cái: “Cô không cần quá lo lắng, tôi sẽ điều thêm người tới bệnh viện.”

Nói xong nhìn người bên cạnh một chút, hai người cùng đi ra ngoài.

Trở lại trong xe, Tả Dịch đốt một điếu thuốc, hít một hơi dài rồi cau mày suy nghĩ mọi chuyện.

“Lão đại, Hao Tử và Tần Lãng đã xác nhận khẩu cung với tài xế của anh ta, đúng là anh ta 8 giừ 40 phút rời nhà.” Lý Tín Nhiên mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, “Vợ chồng Tôn Thiến báo án là 9 giờ 03 phút, nếu như nói hung thủ lúc ấy vừa mới rời khỏi hiện trường, bằng chứng Tần Không không có ở hiện trường liền thành lập.”

Tả Dịch cười một tiếng, xoay đầu nhìn anh ta một cái: “Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Lý Tín Nhiên nhướng mày chờ anh ta nói tiếp.

“Tôi vừa nói chỉ là một khả năng, cũng có thể hung thủ cố ý giữ lại người sống, để Diệp Trăn Trăn nói ra khẩu cung có lợi cho mình, nhưng không ngờ cô ấy lại mất trí nhớ.Cũng có thể Tần Không và anh trai anh ta mua người tài xế làm giả khẩu cung, tại sao trong thời điểm này đột nhiên lại đi nơi khác, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc.”

Lý Tín Nhiên suy nghĩ, lại gật đầu.

“Còn có một khả năng, thời gian vợ chồng Tôn Thiến báo cảnh sát không nhất thiết là thời gian bọn họ tới hiện trường.”

Lý Tín Nhiên nhíu mày: “Có ý gì?”

Tả Dịch cầm cái gạt tàn, nhấn điếu thuốc vào: “Thông báo với bọn Hao Tử, canh giữ bệnh viện 24 giờ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện