Mười hai giờ đêm, cuối cùng tiếng rê.n rỉ ở trong phòng ngủ của Chính Vũ cũng đã kết thúc.
Từ Khánh thoả mãn được ông xã bế từ phòng tắm đặt lên giường, miệng không ngừng cảm thán.
"Quá tuyệt vời, ông xã đêm nay thật thoả mái."
Tiểu Chính Vũ nhìn tiểu d/âm đãng được tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, trong lòng nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên má Từ Khánh.
"Cũng trễ rồi, em ngủ đi.
Anh đi xử lí công việc"
Nghe đến ông xã vẫn phải thức đêm làm việc, Từ Khánh nhíu chặt đôi lông mày, bàn tay anh vươn đến nắm lấy tay anh hai nói.
"Đã khuya lắm rồi, anh không tính đi ngủ sao? Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm công ty mà!"
Tiểu Chính Vũ lắc đầu, cười trừ đáp.
"Thời gian gần đây công ty khó khăn, anh cả còn phải bay sang nước ngoài trong đêm để giải quyết công việc.
Anh ở đây cũng không thể lười biếng, lỡ như công ty không giữ lại được kể cả em, em trai và cháu trai của anh cũng đều phải chịu khổ!"
Thời gian gần đây công ty gặp khó khăn, còn có thể đứng trên bờ vực bị người khác cướp mất.
Anh cả cùng anh hai phải rất cố gắng mới xem là bám trụ nổi.
Từ Khánh cũng hiểu rõ chuyện này, trong lòng thật ra đôi khi cũng cảm ơn Cố Long đã để lại tất cả tiệm bánh cùng xưởng sản xuất socola nhỏ cho Bảo Bối.
Xem như là cậu có tài sản riêng, tự mình có thể nuôi sống đứa con trai nhỏ.
Từ Khánh càng nghĩ càng thấy có chút buồn cười, bây giờ Cố Long ở bên nước ngoài giàu có đến cỡ nào anh cũng biết.
Chuyện hắn để vợ con chịu khổ thì mơ cũng không thể mơ được.
Nhưng Chính Vũ thì lại khác, nhìn con chó bự ngồi vào bàn làm việc đối diện mình.
Từ Khánh nói.
"Khó khăn thì khó khăn thôi, em là vợ của anh mà.
Anh đi đâu em đi theo đến đấy, em không than phiền.
Anh cũng không cần lo lắng như vậy"
Nghe lời Từ Khánh nói, trong tim Tiểu Chính Vũ xem như được an ủi một chút.
Nhìn người ở trên giường có vẻ là một tên cọc cằn nghĩ gì nói đấy, nhưng bên nhau thời gian.
Chính Vũ mới biết, Từ Khánh không thể nói là một con người hoàn hảo, nhưng khi yêu hay quý mến ai đó đều hết lòng hết dạ.
"Anh hiểu, nhưng dù sao em cũng là vợ anh.
Để em chịu cực anh cũng cảm thấy có lỗi"
"Cái gì mà lỗi với lầm, em cũng là con trai, em cũng có thể tự kiếm ra tiền.
Nếu sau này chúng ta có phá sản thật đi, em dùng tiền của mình mở một tiệm áo quần nhỏ.
Buổi sáng làm nhà thiết kế, buổi tối nhận sửa áo quần cho người ta.
Chắc chắn cũng nuôi nổi anh mà! Gia đình anh giúp người ta thành công nhiều, chắc chắn sẽ được trả ơn"
Trong lời Từ Khánh nói rõ ràng có ẩn ý, nhưng Chính Vũ nghe lại không hiểu.
Được bà xã an ủi, tâm tình của Chính Vũ cũng thoả mái hơn chút.
"Anh hiểu rồi, em mau ngủ đi!"
Từ Khánh không nghe lời, còn trèo xuống giường nhanh chóng mặc đồ.
Tự nhiên đẩy cửa