Cố Long về nước được hơn một tuần nhưng chưa có động tĩnh.
Thời gian này hai anh em nhờ Chính Lâm cùng Chính Vũ cũng bị sức ép của công việc ép đến sức cùng lực kiệt.
Mấy tên cổ đông thi nhau cắn xé bọn họ, cũng may Chính Lâm bản lĩnh cứng rắn mới không dễ bị bắt nạt.
Tiểu Bảo Bối cùng Tiểu Lục Khiết cũng có tài sản riêng.
Ba tiệm bánh, một xưởng socola cũng khiến hai ba con ngốc nghếch này không nhờ vả đến hai anh trai trong thời gian khó khăn.
Từ Khánh theo như lời Cố Long nói, đem số tiền mà hắn nói là giúp cho công ty Tiểu gia thành của mình, thậm chí còn chủ động bỏ thêm tiền túi.
Âm thầm đánh lừa hai anh em nhà họ Tiểu.
Nói là tiền này của mình tạm thời cho bọn họ vay mượn.
Khi nào có trả lại sau.
Đêm đó, Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ cầm thẻ ngân hàng mà Từ Khánh đưa.
Trong lòng đắng ngắt, cảm giác được người khác trả ơn khiến bọn họ cảm thấy rất bức bối.
Nhưng sau một hồi được Từ Khánh an ủi, cả hai đều biết sau lưng mình còn có cả một gia đình.
Công ty này là của cha mẹ để lại, người trong gia đình phải giúp đỡ nhau giữ lại.
Mà Từ Khánh...cũng chính là người thân trong gia đình.
Tiểu Bảo Bối cũng hiểu được chuyện gần đây xảy ra với hai anh, nhìn anh Từ Khánh đưa thẻ ngân hàng cho anh trai.
Cậu cũng chật vật kéo một vali tiền từ trên lầu xuống đặt trước mặt bọn họ, Tiểu Lục Khiết bỏ con heo đất mình nuôi mập ú lên vali của ba nhỏ.
Hai ba con nằm dưới sàn đất dẫy dụa, khóc lóc ỉ ôi cuối cùng cũng thành công khiến hai anh trai phải nhận số tiền này.
Cố Tinh Anh hiện tại cũng ở chung với nhà họ Tiểu.
Nhìn ba người kia đã cống hiến, cậu cũng rút từ trong túi mình ra một tấm thẻ ngân hàng.
Ngập ngừng nói với Chính Lâm.
"Mấy năm qua tiền chú cho em em đều tiết kiệm.
Bây giờ trong thẻ cũng có kha khá, em dù gì cũng ở bên chú cả đời.
Em...em cũng muốn giúp chú"
Đêm hôm đó, hai trụ cột trong gia đình khóc không thành tiếng.
Bốn người còn lại cười khanh khách an ủi, động viên họ.
Một tuần rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày họp cổ đông.
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ tiến vào phòng họp, nhìn thấy một đám người cổ đông lúc trước khi nào cũng bắt tay tươi cười chào hỏi mình, nay đến cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cũng hiểu rằng mấy lão già này liên tục mang công ty của họ vào tầm ngắm thế nào rồi.
Thậm chí còn có một chỗ ngồi bị trống, Tân Giác cũng là một phần trong cổ đông cũng không thèm xuất hiện.
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ ngồi vào bàn, cuộc họp cứ thế diễn ra.
Dịch Tứ Tùng là một con cáo già xảo quyệt, sau khi thu mua thành công được cổ phần liền trở nên hống hách.
Vừa nghe đến việc Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ muốn mở thêm một khoảng vốn liền cười đáp.
"Ngài Lâm đây cũng quá tự tin rồi.
Cậu nghĩ xem tháng lương này cậu có trả nổi cho nhân viên không mà đòi mở thêm vốn? Hơn nữa chuyện buồn cười nhất là các nhà đầu tư khác liên tục rút vốn, cổ phần cũng bán tháo bán chạy.
Đến cả lão Tân Giác cũng không thèm đến họp thì ngài nghĩ xem.
Còn ai đầu tư vào cái công ty sắp phá sản này nữa?"
Tiểu Chính Vũ bị chọc cho tức điên, chỉ có Chính Lâm là bình