"Oaaaa...!em ghét anh hai, anh hai là kẻ xấu.
Anh hai dám làm anh Khánh khóc.
Anh Khánh bỏ đi rồi"
"Hic...cậu hai, cậu không đi tìm cậu Khánh về sao? Cậu Khánh khóc rồi, cậu Khánh buồn lắm đó"
Âm thanh trong nhà vang lên sự khóc lóc ầm ĩ, Tiểu Chính Lâm nghe thấy âm thanh ồn ào chỉ có thể bất lực bóp trán.
Tiểu Chính Vũ còn thảm hơn, ngẩn ngơ như cái xác không hồn.
Cố Tinh Anh vừa hay đi làm về, bánh kem chưa kịp đặt xuống bàn đã cấp tốc chạy đi tìm nơi tiếng khóc vang vọng.
Vừa tìm đến phòng của Tiểu Chính Vũ thì đã thấy một lớn một nhỏ nằm lăn lộn dưới sàn nhà khóc như mưa, Tiểu Chính Vũ ngồi trên giường như cái xác không hồn.
Còn Tiểu Chính Lâm thì bất lực nhìn ba người trong nhà mà không biết nên làm thế nào.
Anh cả lớn tuổi càng lúc càng không muốn tham gia vào cái sự xô bồ của giới trẻ này.
"Chú, tình hình trong nhà sao vậy? Chẳng phải chú nói anh trai em trở về nên khiến Bảo Bối hốt hoảng sao? Còn anh hai sao lại ngồi im như pho tượng thế kia"
Cố Tinh Anh cũng sống chung với gia đình nhà họ Tiểu, mấy năm trước cậu nghe tin anh trai làm ăn phát đạt muốn đón ba mẹ và mình sang nước ngoài sống nhưng Tiểu Chính Lâm cho người điều tra thì lại chẳng hay tin tức gì của anh trai.
Cậu sợ khi đi sẽ không gặp lại Tiểu Chính Lâm nên đã từ chối, ba mẹ sang nước ngoài cũng chỉ nói anh trai thường xuyên bận rộn.
Nhưng cuộc sống vẫn rất tốt.
Cậu thường gọi video cho họ, anh trai trưởng thành hơn, có khí chất hơn.
Nhưng cậu luôn giấu nhẹm chuyện này với Chính Lâm vì sợ anh và Bảo Bối phiền lòng.
Vậy mà ngày hôm nay cậu vừa đi công tác về đã hay tin anh trai đến làm loạn, còn khiến Bảo Bối hốt hoảng mang Lục Khiết giấu đi.
Mặt của anh trai còn chưa kịp gặp đã phải cấp tốc quay trở về biệt thự nhà họ Tiểu xem xét tình hình.
Nào ngờ vừa vào nhà đã thấy một sự hỗn loạn trong này.
Tiểu Chính Lâm xua tay đáp.
"Mệt chết đi được, cái đám người trẻ này đúng là không dư sức lực.
Từ Khánh cãi nhau với Chính Vũ nên bỏ đi rồi, Chính Vũ vì gọi điện không được cho Từ Khánh nên giờ như kẻ mất hồn.
Vừa nãy chú có cho người đi tìm những nơi mà cậu ấy hay đến nhưng chẳng ai hay được Từ Khánh ở đâu cả.
Tiểu Bảo Bối và Lục Khiết biết chuyện thì khóc lóc đòi Chính Vũ tìm người về.
Nhưng biết tìm ở đâu? Từ Khánh ranh ma như thế, muốn tìm cậu ấy còn khó hơn lên trời"
"Em muốn Từ Khánh, em ghét anh hai"
"Con muốn cậu Khánh, nhưng còn không ghét cậu hai...ghét cậu hai thì cậu không cho tiền mua đồ ăn vặt nữa..."
"Từ Khánh, em ở đâu?"
Tiểu Chính Vũ như hoá điên, anh hai muốn bật dậy đi tìm người nhưng lại bị Tiểu Chính Lâm ngăn cản nói.
"Em phải giữ bình tĩnh, mỗi lần mất bình tĩnh em ra ngoài đám đông liền muốn sinh sự với người ta.
Ở nhà đi, anh đi tìm cậu ấy"
Tiểu Chính Vũ là người như thế nào, chỉ có anh cả hiểu rõ.
Mỗi lần mất bình tĩnh anh hai sẽ không làm được việc, ăn nói hồ đồ, thậm chí còn biến thành kẻ ngốc.
Nếu để Chính Vũ đi tìm người thì có khi người cần phải đi tìm chính là anh hai...
Tiểu Chính Vũ nhận ra mình sai, chuyện Từ Khánh giúp Cố Long anh hai vẫn chưa kể ai nghe.
Nhưng vừa