Mười hai giờ đêm, tại bệnh viện lớn nhất thành phố bỗng nhiên vang lên một âm thanh chói tai từ tiếng phanh xe.
Một chiếc siêu xe được đỗ ngay tại cổng bệnh viện, một đôi chân dài bước ra đạp trên mặt đất chạy nhanh vào bệnh viện.
Người từ trong xe ngồi ở ghế lái hét to.
"Từ Khánh, em vào xem Tiểu Bảo Bối như thế nào trước! Anh đỗ xe rồi vào ngay!"
Tiểu Chính Vũ hét lên rồi cũng nhanh chóng lái xe đến bãi đỗ, Từ Khánh vừa chạy vừa rủa thầm tên Cố Long vạn lần.
Lúc Từ Khánh lần mò theo địa chỉ đã được bệnh viện cung cấp thì cũng đã mười hai giờ hơn.
Xung quanh căn phòng bệnh là màu trắng còn nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Một thân hình nhỏ bé ngồi trên ghế ngồi trên giường bệnh khóc thút thít, bộ đồ yếm xộc xệch không gọn gàn, tóc tai rũ rượi không thật thê thảm.
Từ Khánh nhìn thấy Tiểu Bảo Bối khóc mà đau lòng, bản thân còn tự trách mình đã quá chủ quan mà giao bé ngốc cho Cố Long.
Anh tiến lên hít thở một hơi thật sau ôm bé con vào lòng an ủi.
"Bé ngốc! Anh Khánh đến rồi đây, em đừng khóc nữa.
Cố Long đã làm gì em mà khiến em phải nhập viện thế này? Em có đau không? Tên khốn Cố Long đó đi đâu rồi, đừng để ông đây gặp được anh thì trực tiếp cắt luôn của quý của anh"
"Khụ! Bệnh nhân là tôi, không phải Bảo Bối đâu!"
Một âm thanh ho nhẹ vang lên, Từ Khánh quay đầu đã thấy Cố Long yếu ớt ngồi trên sofa mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh, tay phải của anh còn đang được truyền nước.
Từ Khánh nhìn Cố Long rồi lại quay sang nhìn Bảo Bối hỏi.
"Anh là bệnh nhân vậy tại sao Bảo Bối lại khóc? Anh làm gì cậu ấy?"
Cố Long đau khổ thở dài đáp.
"Anh thì làm gì được em ấy? Bảo Bối vừa nãy ở bệnh viện ngủ quên.
Anh bế cậu anh lên giường bệnh ngủ, Bảo Bối ngủ một chút thì tỉnh dậy nói đói bụng muốn ăn gà rán.
Trời cũng đã khuya rồi, ăn đồ chiên không tốt nên anh không mua cho thế là khóc như vậy đó!"
Lời vừa dứt, Tiểu Bảo Bối đã kéo áo của Từ Khánh thút thít đáp.
"Anh Khánh, Bảo Bối vừa nãy nghe lời anh đó.
Cố Long vừa hôn và ôm em thì em lập tức đá vào bé chim của anh ấy.
Anh Khánh thấy em giỏi không? Có thể mua gà rán cho em được không?"
Lời Tiểu Bảo Bối vừa nói cũng vừa đúng lúc Tiểu Chính Vũ đẩy cửa bước vào nghe được, hai vợ chồng nhà Từ Khánh nhìn nhau, sau đó Từ Khánh nhìn chồng mình đang quay mặt đi chỗ khác nhịn cười, bản thân anh cũng không khá khẩm hơn là bao.
Dù đã cố nhịn cười nhưng hai khoé miệng vẫn cong lên.
Tuy nhiên Từ Khánh nhìn thấy Cố Long mặt mũi đen xì thì hắng giọng một cái, nhắc nhở Chính Vũ.
"Chuyện này là chuyện buồn.
Chính Vũ à, anh cười là anh xuống địa ngục..."
Lời nói vừa dứt, Chính Vũ làm bộ mặt tử tế nghiêm túc đi đến bên Cố Long, vẻ mặt