Tiểu Bảo Bối được Chính Vũ đưa vào nhà, vừa đến phòng khách đã thấy Tôn Đặng Dương nằm dài trên sofa, mặt mũi bầm dập khắp nơi.
Giọng nói vang vào điện thoại của y như hét vào mặt người khác.
"Ba! Con nói cho ba biết, dù ba có bắt con về nhà hàng trăm lần thì con cũng dám bỏ trốn hàng trăm lần.
Con thà độc thân còn hơn cưới người phụ nữ"
Nói rồi Tôn Đặng Dương tắt máy, vẻ mặt hậm hực càng khiến những vết thương trên mặt hắn càng dữ tợn hơn.
Mới biến mất vài hôm, bây giờ lại xuất hiện lại nhà của họ Tiểu với cả người đầy thương tích.
Bảo Bối khó hiểu tiến đến hỏi.
"Anh Dương, anh làm sao vậy?"
Tôn Đặng Dương vừa nhìn thấy Bảo Bối lập tức nhào đến, than thở trách cứ.
"Gia đình anh bắt anh lấy một người anh không yêu, nghĩ gì vậy chứ? Thà làm con chó độc thân đến cuối đời còn hơn là cưới phải một người mình không có tình cảm.
Đó chính là ngục tù!"
Tiểu Bảo Bối vừa nghe đến đây cũng lập tức hít một hơi, lồng ngực cậu bất giác trở nên khó thở.
Giọng nói run run.
"Hiểu...hiểu rồi"
Tiểu Chính Vũ chỉ hận không thể đánh chết cái tên vạ miệng họ Dương kia, mà Tôn Đặng Dương dường như nhớ ra mình quá lời liền chữa nguy.
"Ai da Bảo Bối, em đừng để ý lời anh nói.
Chà, em mua gì mà nhiều thế.
Còn có bánh nữa sao? Có thể cho anh ăn không"
Tôn Đặng Dương nhào đến muốn lấy hộp bánh mà Cố Long đã đưa cho Bảo Bối, nào ngờ cậu như con mèo nhỏ nhanh nhẹn tránh né.
Còn lúng túng nói.
"Không...không được, cái này là cho em và cục cưng nhỏ ăn.
Anh Dương thích thì tự đi mua"
Nói rồi cậu vội vã ôm hết đống đồ mà Cố Long đã mua cho đi lên lầu, để lại cho anh hai và Đặng Dương một ánh mắt ngơ ngác.
"Này! Em trai của anh bây giờ mới đến tuổi dậy thì, đang ở trong giai đoạn phản nghịch hả?"
Tôn Đăng Dương vừa dứt lời liền bị cho Chính Lâm từ bên ngoài đi vào đánh cho một cái kêu la oai oái.
"Bớt nói nhảm lại đi"
————*****———-
Cố Long quả thật giữ lời hứa, đã hơn một tháng rồi hắn không đến làm phiền nhà họ Tiểu, thậm chí đến một hộp bánh cũng không gửi nữa.
Tiểu Chính Lâm đôi khi hỏi Cố Tinh Anh về tình hình của Cố Long, nhưng Tinh Anh lại chỉ nói anh ấy cả tháng nay cửa tiệm cũng không đến, nhà cũng không về từ lâu rồi.
Nhưng rồi vào một hôm, trong lúc hai anh em họ Tiểu cùng Tôn Đặng Dương đang ngồi ăn khuya vào lúc gần hai giờ sáng, Chính Vũ có nhắc đến chuyện Cố Long biến mất, Tôn Đặng Dương vừa gặm đùi gà vừa đáp.
"Cậu ta làm gì biến mất, ban đêm tôi thường ra ngoài tụ tập vào đám bạn.
Đêm nào lúc mười hai giờ đêm cũng sẽ thấy chiếc xe ô tô cậu ta đỗ gần nhà của các anh, nhưng chỉ tầm ba mươi phút là đi rồi"
Chỉ một lời nói của Tôn Đặng Dương, mọi thứ dường như ngưng trệ.
Hoá ra, Cố Long không