Thẩm Kiến Sơ đưa Tề Ngôn và cô Phùng về nhà liền lái xe rời đi, trước khi đi cô Phùng hỏi Thẩm Kiến Sơ, buổi tối có trở về ăn cơm không, Thẩm Kiến Sơ nuốt xuống lời định nói ở bên miệng, cuối cùng nói một câu để con xem thử.
Nếu nói phải cho Tề Ngôn xem vài món đồ thú vị tìm được gần đây, về đến nhà, cô Phùng dẫn Tề Ngôn tới phòng cất chứa đồ.
Phòng ở nhà cô Phùng rất lớn, có rất nhiều phòng, còn có phòng chuyên cất chứa đồ cùng phòng vẽ tranh, tầng một là sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, tầng hai là nơi người nhà làm việc.
"Nói là dẫn con tới xem, cũng không có đồ vật gì lợi hại," cô Phùng nói vừa mở kệ thủy tinh ra: "Các con người trẻ tuổi chắc là không có hứng thú với mấy thứ này."
Về đồ cổ, Tề Ngôn xác thật không hiểu biết nhiều lắm, phương diện này cô giáo và chú có cùng đề tài tương đối nhiều, cô cũng thường xuyên nghe hai người họ nói về lĩnh vực này.
Nhưng mà nếu đã tới, cô Phùng vẫn đơn giản giới thiệu một chút, ví dụ như cái ly này là mua được từ trong tay người bạn nào, bình hoa này là mua ở buổi đấu giá nào, khí cụ này là ai tặng cho.
Tề Ngôn đứng ở phía sau cô Phùng, cô giáo nói chuyện, cô nhẹ gật đầu, thỉnh thoảng đáp hai câu.
Cuối cùng từ ngăn tủ thứ nhất cô giáo lấy ra một cái hộp, đóng kệ thủy tinh lại.
Tề Ngôn đi theo cô giáo đến cái bàn bên cạnh, thấy cô mở hộp ra, bên trong lộ ra một đôi ngọc phật.
"Đây là cô đi chùa Khải Ân Nam Sơn cầu, không kịp ngày kỷ niệm kết hôn của các con, vốn là định đưa sau," cô cầm lên một cái ngọc phật trong đó: "Một người một cái, bình an khỏe mạnh."
Ngọc phật lớn hơn bàn tay một chút, xem như là vật trang trí.
Cô Phùng nhẹ nhàng than một tiếng, bỏ ngọc phật trở lại, đậy nắp, quay đầu qua, đối diện ánh mắt của Tề Ngôn: "Hiện tại nói một chút cho cô nghe đi, lúc trước vì sao hai đứa ly hôn?"
Tề Ngôn nghĩ tới lần này lại đây cô giáo sẽ giáp mặt hỏi cô vấn đề này, nhưng cho dù là như thế, cô vẫn không có chuẩn bị tốt nên muốn nói cái gì.
Tề Ngôn chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ vẫn là câu nói kia: "Dạ không thích hợp."
Cô Phùng lộ ra nét mặt bất đắc dĩ: "Con đừng gạt cô."
Tề Ngôn rũ mắt không nói lời nào.
Cô Phùng hỏi cô: "Là Kiến Sơ đòi ly hôn đi."
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ."
Cô Phùng thử: "Cãi nhau sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Dạ không có."
Cô nghĩ nghĩ, nói câu: "Là con sai, con làm không tốt, không thể làm một người vợ tốt, cho chị ấy thêm phiền toái."
Giống như lâm vào một chuyện cũ không thể chịu nổi, sắc mặt Tề Ngôn trở nên phức tạp, cô thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói, cô Phùng không hề mở miệng, lẳng lặng chờ.
Không biết qua vài phút, Tề Ngôn nhìn chằm chằm hộp trên bàn thật lâu, mới nói: "Con không xứng với chị ấy."
Cô Phùng nhíu nhíu mày, cô không nghĩ tới Tề Ngôn trầm mặc lâu như vậy, lại nói một câu như thế.
Cô Phùng hỏi: "Sao con lại nghĩ như vậy?"
Bác sĩ tâm lý cũng hỏi qua Tề Ngôn, từ đâu mà cô phát ra suy nghĩ này?
Tề Ngôn đến từ gia đình đơn thân, từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau cùng nhau lớn lên, trải qua một cuộc sống bình thường, thân thể mẹ cô không tốt, khi Tề Ngôn học đại học năm một bị bệnh nặng qua đời, đến tận đây, trong nhà chỉ còn một mình Tề Ngôn.
Học đại học, thành tích của Tề Ngôn nổi bật, nhận được nhiều khích lệ, có rất nhiều bạn bè thầy cô thích cô, còn đạt được một ít thành tựu, tất cả những thứ này cộng lại, thắp sáng lên sinh mệnh của Tề Ngôn, khiến cô không cảm thấy mình quá kém cỏi, làm cho cô cảm thấy mình cũng có thể giống như bạn bè cùng lứa tuổi, có lẽ so với những người kia còn tốt hơn một chút, cô có thể trải qua một cuộc sống rất khá.
Cho nên sau đó cô gặp Thẩm Kiến Sơ, yêu Thẩm Kiến Sơ, cô mới dám theo đuổi.
Quá trình này rất thành công, cô đã được rất nhiều người trợ giúp, cuối cùng cũng như ý nguyện mà kết hôn với Thẩm Kiến Sơ.
Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ bắt đầu chậm rãi biến hóa.
Cô phát hiện cô cũng không phải học sinh xuất sắc gì, không biết bắt đầu từ ngày nào đó, cô không cầm nổi bút, mất đi cái gọi là linh cảm vẽ tranh trời sinh nhanh nhạy của mình.
Vì thế cô bị mất việc ở phòng tranh, chỉ ở trong nhà thả trôi bản thân, muốn tìm kiếm linh cảm lúc trước, lại phát hiện tranh cô vẽ không đáng một đồng, cô không có gì nữa.
Thẩm Kiến Sơ bận rộn công tác, cô bận phủ định chính mình.
Cô bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của mình, cô bắt đầu cảm thấy mình cái gì cũng không biết, bắt đầu tự hỏi vì sao người ưu tú như Thẩm Kiến Sơ lại có thể kết hôn với người như cô.
Sau lại giống như cô suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Kiến Sơ chưa từng nói thích cô, mà lúc trước Thẩm Kiến Sơ cái gọi là đáp lại, có lẽ chẳng qua là vì cảm thấy cô thích hợp, cũng bởi vì cô Phùng cảm thấy hai người thích hợp.
Thẩm Kiến Sơ tới tuổi, yêu cầu tìm một người thích hợp làm bạn cả đời.
Tề Ngôn thật may mắn, ngồi trên vị trí này.
Cho dù Tề Ngôn đã quên rất nhiều, nhưng cô vẫn có ấn tượng mơ hồ, giai đoạn sau hôn nhân, cô dính Thẩm Kiến Sơ quá mức, mặc kệ Thẩm Kiến Sơ đi công tác hay ra ngoài, cô đều muốn đi theo, ban đêm lại thường thường thích khóc, Thẩm Kiến Sơ bận rộn như vậy, còn muốn bớt thời giờ trấn an cảm xúc của cô, thậm chí phải về đáp lại yêu cầu cầu hoan không đâu vào đâu của cô.
Cô sợ Thẩm Kiến Sơ không cần cô, sợ Thẩm Kiến Sơ yêu người khác, sinh hoạt của cô dần dần cũng chỉ có Thẩm Kiến Sơ.
"Cô Phùng," Tề Ngôn giống như không quá nguyện ý nói chuyện này, cô cười cười: "Con gái của cô rất ưu tú."
Cô Phùng như cũ nhíu mày nhìn Tề Ngôn: "Con cũng rất ưu tú."
Tề Ngôn cười cười, lại không nói gì.
Cô Phùng không thể tiếp tục đề tài này, bà tự biết hỏi không ra được gì, đơn giản không hỏi nữa.
Cuối cùng Tề Ngôn không muốn ngọc phật, cô Phùng cũng không hề miễn cưỡng.
Cô Phùng không còn lý do giữ Tề Ngôn ở lại trong nhà, bà uống rượu xong cũng choáng váng, Tề Ngôn nói lời tạm biệt, bà cũng chỉ có thể để Tề Ngôn rời đi.
Trước khi rời đi, Tề Ngôn nói sẽ thường liên hệ với cô Phùng, cũng nói cô Phùng có chuyện gì gọi điện thoại cho cô.
Cô Phùng vui mừng nói tốt.
Từ trong nhà cô Phùng đi về, Tề Ngôn lập tức gọi điện thoại cho Tuệ Tuệ.
Điện thoại nháy mắt được nhận, Tề Ngôn liền nghe Tuệ Tuệ ở bên kia điện thoại nói câu: "Tới, meo một tiếng với dì Tề Ngôn đi."
Tiểu Quyền Đầu: "Meow..."
Tâm tình Tề Ngôn lập tức tốt lên: "Cậu không đi làm à?"
"Hôm nay chủ nhật." Tuệ Tuệ trả lời xong hỏi cô: "Từ nhà cô giáo về rồi à?"
Tề Ngôn: "Ừm."
Tuệ Tuệ: "Tới nhà mình không, Tiểu Quyền Đầu gần đây béo lên thật nhiều."
Tề Ngôn: "Được nha."
Tề Ngôn cho rằng Tuệ Tuệ sẽ ở trong điện thoại mắng cô, nhưng mà nghe giọng nói giống như còn được, cũng không biết lát tới hiện trường có thể bị mắng hay không.
Tuệ