Tề Ngôn ngồi ghế phụ.
Cửa sổ xe bị cô kéo xuống một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi vù vù bên tai.
Kỳ thật trước khi lên xe cô không nghĩ ngồi ở đây, chẳng qua trước khi lên xe cô đi phía sau cô giáo, cô giáo mở ghế sau ngồi vào, không chờ Tề Ngôn lên xe liền trực tiếp đóng cửa xe lại, sau đó, cô giáo hạ cửa xe xuống, cười nói với Tề Ngôn: "Con ngồi phía trước đi."
Tề Ngôn mở cửa xe, mở không ra, cô đành phải ngồi đằng trước.
Nhà cô Phùng cách phòng tranh một khoảng cách, nếu không kẹt xe, phải tốn khoảng nửa giờ, hiện tại là giờ đi làm cao điểm, không chừng còn phải lùi lại hơn mười phút.
Xe ngừng ở hàng dài trước đèn đỏ, cô Phùng nhìn di động đột nhiên nở nụ cười, bà ngồi thẳng lại, đỡ ghế điều khiển nói với Thẩm Kiến Sơ: "Ngày hôm qua con biết có chuyện gì mắc cười không, dì Lệ Lệ gọi điện thoại cho mẹ, nói cô Phùng à, con gái của cô có tai tiếng."
Tề Ngôn nghe vậy hơi nâng đầu lên.
Thẩm Kiến Sơ hỏi cô Phùng: "Tai tiếng gì ạ?"
Cô Phùng cười: "Phùng Chân đó."
Nét mặt Thẩm Kiến Sơ trở nên bất đắc dĩ.
Cô Phùng lại hỏi cô ấy: "Phùng Chân khi nào tới tìm con?"
Thẩm Kiến Sơ: "Dạ tháng trước."
Cô Phùng: "Việc tháng trước sao đến tháng này mới nói?"
Thẩm Kiến Sơ: "Giới giải trí mà mẹ, đều như vậy, chờ đúng thời cơ rồi mới đăng tin lên."
Cô Phùng cười cười, lại dịch đến phía Tề Ngôn ở bên kia, hỏi cô: "Con có nghe nói việc này sao?"
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ có nghe nói một ít."
Thẩm Kiến Sơ thoáng quay đầu, nói câu: "Phùng Chân là em họ tôi."
Tề Ngôn gật đầu: "Tôi biết."
Tề Ngôn tuy rằng chỉ gặp qua Phùng Chân một lần, gặp hơi vội vàng, nhưng Tề Ngôn vẫn nhớ rõ Phùng Chân.
Thẩm Kiến Sơ dẫn Tề Ngôn đi gặp người thân cùng bạn bè, Tề Ngôn toàn bộ đều nhớ rõ, nhớ rõ khuôn mặt, tên cũng nhớ rõ.
Năng lực này của Tề Ngôn cũng khiến Thẩm Kiến Sơ kinh ngạc, đặc biệt là vào ngày hôn lễ của hai người, Tề Ngôn cùng cô ấy đi một bàn một bàn kính rượu, Thẩm Kiến Sơ mỗi lần nhỏ giọng hỏi bên tai Tề Ngôn, còn nhớ người này không? Tề Ngôn đều có thể chuẩn xác nói ra tên cùng xưng hô của đối phương.
Thật ra không phải Tề Ngôn có thiên phú về phương diện này, khi đi học cô thường xuyên quên đi những người không thường gặp, tiếp xúc hai ba lần mới có thể nhớ lại.
Cô chỉ là dụng tâm đối đãi Thẩm Kiến Sơ, cũng nghĩ muốn biểu hiện lễ phép một chút ở trước mặt thân thích và bạn bè của Thẩm Kiến Sơ.
Gặp mặt xong quay đầu liền quên người ta, việc này một chút cũng không lễ phép.
"Đứa nhỏ Phùng Chân này rất nhiều năm mẹ chưa thấy được, trong TV nhìn ra dáng ra vẻ," Cô Phùng hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Các con thường liên hệ không?"
Thẩm Kiến Sơ: "Dạ cũng thường."
Cô Phùng nói: "Tiểu minh tinh, con kêu nó có rảnh thì tới nhà dì ăn cơm."
Thẩm Kiến Sơ nói: "Con sẽ nói lại."
Cô Phùng chụp lấy ghế dựa của Tề Ngôn: "Đến lúc đó con cũng tới đi."
Tề Ngôn đầu tiên là cười cười, liếc mắt nhìn một chút người ngồi trên ghế điều khiển, giọng nói nhỏ lại: "Dạ con không đi đâu."
Cô Phùng không đồng ý: "Vì sao không tới?"
Tề Ngôn không biết cô giáo là cố ý, hay là tạm thời đã quên hai người đã ly hôn, Thẩm Kiến Sơ ngồi ngay bên cạnh, Tề Ngôn không biết làm sao nói cô vì sao không tới.
Thực may, Cô Phùng giúp cô giải quyết vấn đề này.
"Nếu là để ý Kiến Sơ, cô không cho nó về nhà, con tới là được."
Tề Ngôn càng không biết nên nói cái gì.
Cho dù đã hơn một năm không gặp mặt, cô Phùng vẫn đối xử với Tề Ngôn như trước kia, chỉ cần ba người ở đây giống như hôm nay vậy, cô Phùng luôn hướng về Tề Ngôn không hướng về Thẩm Kiến Sơ.
Cô Phùng lúc trước từng cố tình ở trước mặt Thẩm Kiến Sơ làm cô ấy nghẹn lời, nói con gái bận rộn như vậy, thường xuyên không trở về nhà, ngược lại Tiểu Ngôn càng giống con gái bà hơn.
Đối với việc này Thẩm Kiến Sơ giống như cũng không biết nói cái gì, cô ấy đã quen bị mẹ trêu chọc, cũng xác thật không thường về nhà.
Cho nên sau khi kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật với Tề Ngôn xong, cô ấy liền đem Tề Ngôn về, nói với cô Phùng, hiện tại Tề Ngôn cũng là con gái của mẹ.
Sau đó hai người mới có đoạn đối thoại Tề Ngôn gọi mẹ kia.
Xe chạy ra khỏi đường phố chen chúc, dần dần thông thoáng hơn, cô Phùng ở phía sau nhận điện thoại, từ cô Phùng trả lời vài câu, Tề Ngôn suy đoán là người phụ trách triển lãm tượng đá lần này.
Giọng cô Phùng khách sáo lịch sự, không nhanh không chậm, như là thêm nhạc nền cho bầu không khí yên tĩnh hiện tại, làm người cảm thấy thoải mái.
Trong lòng Tề Ngôn có một giọng nói đang nói chuyện với cô, là người xấu kia, nó nói không hy vọng xe dừng lại, nó muốn vẫn luôn ngồi như vậy.
Xe chạy hơn bốn mươi phút, phòng tranh xuất hiện trong tầm mắt.
Từ xa nhìn lại, trước phòng tranh bày một hàng hoa thật dài, trên mặt đất đặt một cái thảm đỏ, bên cạnh còn có vải vẽ tranh thật lớn, trên đó viết chào mừng và giới thiệu của cuộc triển lãm quan trọng này.
Thẩm Kiến Sơ buổi sáng có công tác, cho nên không thể cùng đi vào đi dạo, xe dừng lại cạnh vườn hoa, cô Phùng nói cảm ơn con gái, sau đó cầm túi xuống xe trước, Tề Ngôn cũng cởi bỏ đai an toàn.
Động tác của cô rất chậm, chậm đến mức có thể rõ ràng nghe thấy tiếng lách cách mở ra của đai an toàn, sau khi cô nghe thấy cửa xe phía sau phịch một tiếng bị đóng lại.
Như là đang thi chạy, Tề Ngôn đột nhiên quay đầu, vào ngay lúc cô Phùng đóng cửa xe cùng chính mình mở cửa xe, nhanh chóng nói với Thẩm Kiến Sơ.
"Cảm ơn chị."
"Ngày hôm qua ngủ không tốt sao?"
Không nghĩ tới Thẩm Kiến Sơ cũng đồng thời mở miệng, Tề Ngôn ngẩn người, tay nắm then cửa hơi nới lỏng ra.
Cô trả lời: "Có hơi."
Cô nói xong lập tức quay đầu nhìn cô Phùng ở ngoài cửa sổ.
Cô Phùng đang nói chuyện với nhân viên công tác, không chú ý tới cô còn chưa xuống xe, cô không kìm chế được liếm liếm môi, tay đặt ở then cửa lại lỏng thêm một chút.
Thẩm Kiến Sơ lại hỏi: "Mất ngủ nghiêm trọng không?"
Cửa sổ xe đã bị Tề Ngôn đóng lại, có lẽ vì trong không gian bịt kín tất cả đều là hương vị của Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn hơi hoảng hốt, cô không biết hiện tại rốt cuộc là cô quá mức thả lỏng hay là quá mức khẩn trương, tóm lại tất cả đều không chịu theo đại não khống chế.
Chỉ nghĩ Thẩm Kiến Sơ hỏi, cô phải trả lời tốt.
"Không nghiêm trọng," Tề Ngôn nghĩ nghĩ: "Không biết rõ lắm ngày hôm qua là mấy