Cũng bởi vì là xúc động nhất thời, lần này đến thăm hỏi Tề Ngôn cũng không có thông báo trước, cô biết rõ cô giáo đôi khi sẽ rất bận, cũng có khả năng lớn là không ở nhà, nhưng Tề Ngôn vẫn làm theo ý mình, chính là không gọi điện thoại trước.
Trong lòng giống như có một người xấu đang nói với cô, cô nhất định phải đi, cho dù cô giáo không ở nhà, cô cũng có thể đưa quà cho dì giúp việc, dì sẽ truyền đạt lại cho cô giáo là cô đã tới.
Người xấu này đã dẫn đường cho Tề Ngôn làm rất nhiều việc, có một số việc có ích, có một số việc vô ích, có một số việc nhận lại được ý nghĩa, có một số việc ngay cả một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng Tề Ngôn vẫn thường xuyên nghe nó nói.
Cô biết chính mình có đôi khi rất cố chấp, nhưng cô không biết sửa như thế nào.
Lúc trước Thẩm Kiến Sơ cũng nói với cô, khá tốt, không cần sửa.
Khi đó Tề Ngôn vui vẻ Thẩm Kiến Sơ có thể chập nhận tất cả của cô, nhưng sau đó cô giống như đã hiểu rõ một chút, Thẩm Kiến Sơ có lẽ chỉ là có lệ mà thôi.
Xe taxi dừng lại ở cổng lớn, Tề Ngôn trả tiền mở cửa chuẩn bị xuống xe, lại bị tài xế gọi lại: "Cô ơi."
Tề Ngôn quay đầu lại, tài xế chỉ vào mấy túi của cô: "Đừng quên đồ".
Tề Ngôn lúng túng nói tiếng cảm ơn, trở lại cầm lấy ba cái túi.
Nhà cô giáo ở tầng 16, Tề Ngôn đứng trong thang máy, mìm môi nhìn con số nhảy lên từng cái trên màn hình, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Quảng cáo hai bên trong thang máy lại được thay đổi, lần trước Tề Ngôn lại đây, bên trái quảng cáo tuyên truyền là thể lệ chiêu sinh của một nhà trẻ, khi đó cô giáo đứng ở bên cạnh cô, mà cô không chủ động nói cho cô giáo biết sự thật là mình và Thẩm Kiến Sơ đã ly hôn.
Thẩm Kiến Sơ có lẽ cũng không có thông báo, cho nên cô giáo còn chẳng hay biết gì, chỉ vào thể lệ đó nói với Tề Ngôn: "Trường học này không tệ, con cùng Kiến Sơ nếu có em bé, có thể đưa đến nhà trẻ này, cũng gần nhà mẹ, các con bận mẹ có thể giúp các con trông nom."
Tề Ngôn nghẹn thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười đáp: "Dạ được."
Ngày đó trong thang máy không chỉ có hai người, còn có học sinh khác đi cùng, trường học cũ của cô khi đó tuyển chọn một đám học sinh xuất sắc đi dự thi, cô giáo triệu tập các cô lại đây chỉ đạo.
Cho nên đối thoại lúc đó bị rất nhiều người nghe được, sau đó có rất nhiều thanh âm truyền vào lỗ tai Tề Ngôn, nói Thẩm Kiến Sơ và cô đều đã ly hôn, cô còn giả vờ như mình có tương lai tốt đẹp, đưa con đi học, cho cô Phùng trông nom, thật là tức cười chết người.
Thang máy "Đinh" một tiếng nói cho Tề Ngôn đã tới tầng 16, Tề Ngôn thả tay từ trong túi áo khoác ra, đi đến nhà cô giáo.
Trong thời gian ấn chuông chờ đợi, Tề Ngôn nhàm chán suy đoán cô giáo có ở nhà hay không.
Cô cảm thấy là có, nhưng cô không có căn cứ, cô chính là đoán mò.
Thực mau, cửa mở ra, Tề Ngôn ngoan ngoãn khép lại hai chân, cười với người mở cửa, kêu dì ấy: "Chào dì."
"Tiểu Ngôn?" Dì giúp việc thấy cô tới rất là kinh ngạc, mở cửa rộng hơn chừa lối đi: "Đã lâu không thấy con lại đây."
Tề Ngôn bước đến trước một bước, nhưng không có ý tứ muốn đi vào trong, cười cười hỏi: "Cô giáo có ở nhà không ạ?"
Dì gật đầu: "Có, mau vào đi, cô Phùng với chú Thẩm mới từ Châu Âu trở về, con tới thật trùng hợp."
Tề Ngôn lúc này mới đi vào: "Dạ vâng."
Khi nói chuyện, cô Phùng cũng từ bên trong đi ra, trong tay cầm cái ly, không biết đang pha cái gì, còn đang quấy cái muỗng.
Nhìn thấy người đến là Tề Ngôn, cô Phùng cũng rất kinh ngạc, bước nhanh đi đến cạnh cửa.
Tề Ngôn cố gắng biểu hiện thong dong, giống như từng thấy trước đây, tự nhiên đổi giày, tự nhiên mà kêu bà: "Cô Phùng."
Tề Ngôn từng gọi cô Phùng là mẹ, có lẽ là kêu đến quá mức không quen, khi đó Thẩm Kiến Sơ nghe được cười, cô Phùng cũng cười, mặt Tề Ngôn đỏ một trận bị Thẩm Kiến Sơ ôm vào trong ngực, Thẩm Kiến Sơ cười với cô, nói không làm khó cô, vẫn là kêu cô Phùng đi.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Kiến Sơ cũng cùng cô kêu là cô Phùng một thời gian, mỗi lần nghe Thẩm Kiến Sơ kêu, Tề Ngôn đều cảm thấy Thẩm Kiến Sơ là đang cười cô.
Trong không khí bay đến một mùi hương sữa, Tề Ngôn đổi giày xong sau liếc nhìn thứ trong tay cô Phùng, xác định mùi hương sữa này đến từ cái ly trên tay cô giáo.
"Tới đây," cô Phùng còn đang quấy cái ly, bà nhìn Tề Ngôn, giọng điệu trách cứ: "Sao lại mặc ít quần áo như vậy, trời còn chưa có nóng đâu."
Tề Ngôn kéo áo khoác ra, nắm một chút áo lông: "Dạ không lạnh, cái này rất ấm."
Cô Phùng nhìn thấy đồ vật Tề Ngôn xách trên tay, giọng nói của bà càng thêm không tốt: "Tới nhà cô mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Tề Ngôn thè lưỡi cười cười: "Dạ muốn mua."
Cô giáo không nói gì, dì giúp việc nhận lấy đồ trên tay Tề Ngôn, rồi cùng cô giáo đi vào.
"Giải thưởng lớn lần này thế nào? Vui không?" Cô Phùng tán gẫu.
Tề Ngôn cười cười, hơi ngượng ngùng: "Dạ không đoạt giải."
"Trong nước chỉ chọn hai người, con