Nói không có nghĩ tới sẽ đụng Thẩm Kiến Sơ ở nhà cô giáo, là giả, nhưng cho dù trong lòng tự diễn tập qua rất nhiều lần, hai người thật sự đụng phải, trong lòng Tề Ngôn vẫn là rất hoảng loạn.
Cô không biết hiện tại nên nói cái gì, nên làm cái gì, nhưng thật ra Thẩm Kiến Sơ bước một bước về phía cô, cô mới hồi phục tinh thần lại, nên nhường đường cho người ta.
Cô như là chủ nhà, đứng ở trước sảnh nhìn Thẩm Kiến Sơ cởi giày.
Chung quanh rất an tĩnh, Thẩm Kiến Sơ đỡ tủ giày cúi đầu, Tề Ngôn cũng cúi đầu theo.
Không mất nhiều thời gian, Thẩm Kiến Sơ cởi giày xong, cô ấy đi một bước vào bên trong, mang dép lê đi trong nhà ngẩng đầu, cùng lúc đó, cô đưau chìa khóa cầm trên tay lên, ngay lúc này, Tề Ngôn không tự kìm hãm được cũng nhấc tay lên, giống như trước đây đã làm như vậy, tiếp nhận chìa khóa trong tay Thẩm Kiến Sơ.
Nhưng nơi này không phải nhà của hai người, cạnh cửa nhà cô giáo cũng không có gắn móc chìa khóa.
Tề Ngôn không biết Thẩm Kiến Sơ đưa chìa khóa lên làm gì, cô càng không thể hiểu được mình vì sao lại tự nhiên nhận lấy chìa khóa, rõ ràng hai người đều bị khựng một chút, sau đó Tề Ngôn đưa lại chìa khóa cho Thẩm Kiến Sơ.
Tề Ngôn: "Ngượng ngùng."
Thẩm Kiến Sơ bỏ chìa khóa vào túi: "Không có việc gì," cô ấy nói xong hỏi: "Mẹ ở nhà không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Ở."
Thẩm Kiến Sơ gật gật đầu, lướt qua Tề Ngôn đi vào trong, nhưng khi trải qua bên người Tề Ngôn, Tề Ngôn tựa như có cảm giác cô ấy thoáng dừng dừng.
Mũi chân Tề Ngôn phát lực, cô cảm thấy bản thân không thể đứng thẳng được.
Mà Thẩm Kiến Sơ đều không có làm gì cả, tiếp tục đi vào, Tề Ngôn cảm thấy chắc là cô nhìn lầm rồi.
Cô Phùng gọt xong quả táo trên tay, thấy người đến là Thẩm Kiến Sơ, cắn một miếng táo hỏi cô ấy: "Sao lại trở về rồi?"
Thẩm Kiến Sơ đi đến tủ lạnh, cầm bình nước ở bên trong, mở ra nói: "Dạ lấy đồ vật."
Cô Phùng gật gật đầu, không quá để ý, dùng ngón tay nắm quả táo chỉ tủ lạnh: "Lấy một bình cho Tiểu Ngôn đi."
Thẩm Kiến Sơ nghe xong lại từ trong tủ lạnh lấy ra một bình, sau đó từ bên kia đi tới, đem nước đặt ở trên bàn trà.
Quá trình này, Thẩm Kiến Sơ mới bắt đầu đối diện với Tề Ngôn, Tề Ngôn đứng ăn quả táo, dùng ánh mắt quan sát cô ấy, không dám cùng cô ấy chạm mắt.
Người tự nhiên nhất trong phòng khách cũng chỉ có cô giáo, ăn táo xem TV, thỉnh thoảng trong miệng còn lầm bầm, bình luận hai câu về cốt truyện.
Nội tâm Tề Ngôn bất an, thần kinh liên tục căng thẳng, Thẩm Kiến Sơ xuất hiện làm cô hô hấp mất tự nhiên, thân thể cứng đờ.
Cô kỳ thật rất muốn thể hiện ra một trạng thái thực tốt, nhưng sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, nhưng cô lại nghĩ, Thẩm Kiến Sơ có lẽ cũng không để ý.
.
Nhìn từ trong ánh mắt Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ liên tục uống hết nửa bình nước, Tề Ngôn suy đoán có phải cô ấy mệt mỏi hay không, thoạt nhìn trông cô ấy rất mệt nhọc.
Uống xong nửa bình nước, Thẩm Kiến Sơ đi vào phòng mình.
Tề Ngôn rốt cuộc thả lỏng lại, miếng táo cầm trên tay lâu rồi, rất nhiều chỗ đã bị oxy hoá, cô nhẹ thở một hơi, đem hột ném vào thùng rác, một lần nữa ngồi lại trên sô pha.
Cô Phùng cũng ăn xong quả táo, bỏ hột vào khăn giấy, vừa lau tay vừa dùng khuỷu tay đẩy bình nước Thẩm Kiến Sơ lấy đến trước mặt Tề Ngôn: "Uống nước đi."
Tề Ngôn dạ một tiếng cầm lấy bình nước, dùng lực mới phát hiện nắp bình được vặn ra lại bị đóng lại, tay cô cứng đờ, sau đó mới mở nắp ra, uống một ngụm lớn.
Từ khi cô từng ở trước mặt Thẩm Kiến Sơ không vặn được nắp bình, về sau phàm là trên tay cô có bất luận đồ vật gì cần phải vặn mở, Thẩm Kiến Sơ có thể thấy, đều không cho cô động tay.
Trong lòng Tề Ngôn có chút hụt hẫng.
Thẩm Kiến Sơ lấy đồ không biết muốn mất bao lâu, Tề Ngôn nhìn như cùng cô giáo xem TV, kỳ thật trong lòng vẫn luôn nhớ thương hành lang bên kia, lưu tâm đến tiếng bước chân.
Bô phim cô giáo xem là bộ mới ra, phim điệp viên, lúc này chiếu đến đoạn hấp dẫn, tay cô cầm điều khiển từ xa gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, bảo trì một động tác thật lâu không có động đậy.
Phim truyền hình có Phùng Chân, cô ấy đóng vai em gái của nam chính, gần đây cũng bởi vì bộ phim này mà tỉ lệ cô ấy lộ diện tăng lên rất nhiều, tin tức xung quang cũng nhiều.
Tề Ngôn xem qua mấy tập, cố tình chọn những tập có Phùng Chân xuất hiện, xác thật cùng với Phùng Chân mà cô nhìn thấy không quá giống nhau, một cô gái nhỏ nghịch ngợm kì quái, ở trong phim thì nghiêm túc, vì tình thân khóc thút thít, có cốt nhục có niềm tin, cho dù biết người kia là Phùng Chân, Tề Ngôn cũng không có nhập tâm.
"Tập này không biết Phùng Chân có xuất hiện hay không." đoạn ngắn hấp dẫn qua đi, Cô Phùng thả lỏng tư thế xuống.
Tề Ngôn nghĩ nghĩ: "Dạ đến tập tiếp theo."
Cô Phùng hỏi cô: "Con xem qua rồi hả?"
Tề Ngôn: "Dạ có xem một chút."
Cô Phùng: "Con bé Phùng Chân này rất có ý tứ, diễn xuất còn khá tốt."
Khi nói chuyện, bên kia phòng bếp truyền đến mùi hương, phim truyền hình lúc này cũng vào khúc cuối, Cô Phùng ấn điều khiển từ xa, hỏi Tề Ngôn: "Buổi tối ở lại ăn cơm đi?"
Tề Ngôn cười cười, trong lòng nghĩ cô giáo bây giờ mới hỏi.
Tề Ngôn: "Dạ được."
Một lát sau, tiếng bước chân mà Tề Ngôn vẫn luôn lưu ý đột nhiên vang lên, so với thanh âm của TV, tiếng bước chân cực kỳ bé nhỏ, Tề Ngôn cũng không quá xác định có phải mình ảo giác hay không, cô ngại quay đầu lại xem, chỉ có thể ngồi thẳng lưng chờ.
Quả nhiên không bao lâu, Thẩm Kiến Sơ xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Tề Ngôn tính toán, cô ấy vào phòng mất thời gian khoảng nửa tập phim truyền hình.
"Kiến Sơ," Cô Phùng thấy cô ấy lại đây, cũng hỏi: "Ở lại ăn cơm đi?"
Tề Ngôn nhìn chằm chằm phim truyền hình, đôi tay nắm chặt, cô nghe Thẩm Kiến Sơ cũng đáp: "Dạ."
Thời gian trôi tới 5 giờ, không hay không biết đã ngồi ở đây đến một giờ, trong phòng khách mùi thơm của đồ ăn càng ngày càng nồng đậm, mà vừa rồi Thẩm Kiến Sơ đi ra uống hết bình nước còn dư lại một nữa kia, lại đi về phòng.
Phảng phất như trở về lúc trước đây, Thẩm Kiến Sơ và Tề Ngôn cùng nhau về nhà cô giáo, Thẩm Kiến Sơ vội vàng ở trong phòng gọi điện thoại công tác, còn Tề Ngôn nhàn rỗi nói chuyện phiếm với cô giáo.
Thẩm Kiến Sơ luôn rất bận, vẫn luôn như vậy.
TV lại vào tập tiếp theo, Tề Ngôn nhìn thời gian, tính toán, cảm thấy Tuệ Tuệ chắc cũng sắp tan tầm, cô cầm lấy di động, click mở WeChat của Tuệ Tuệ, gửi tin nhắn cho cô ấy.
Tề Ngôn: Xin lỗi
Tề Ngôn cúi đầu, tiếp tục đánh chữ.
Cô đánh "Cô giáo làm nhiều cơm", nhưng ngẫm lại thấy không đúng, xóa, đánh một lần nữa, "Không biết làm sao từ chối cô giáo", giống như cũng không đúng, cô