Tề Ngôn không tiếp tục ngồi ở trên sô pha, cô cũng ngồi xổm xuống dưới, cùng Thẩm Kiến Sơ ngồi trên thảm, ôm lấy Thẩm Kiến Sơ.
Đêm đã rất sâu, Thẩm Kiến Sơ nói xong chuyện xưa, đã qua nửa giờ.
Hoảng hốt vì câu chuyện của chính mình, lại hoảng hốt cảm thấy như là chuyện của người khác, Tề Ngôn đặt cằm trên vai Thẩm Kiến Sơ, gọi một tiếng: "Kiến Sơ."
Thẩm Kiến Sơ đáp lại: "Ừm."
Không biết là đã bình tĩnh sau những thay đổi thất thường, hay đã chết lặng đến không còn cảm giác, Tề Ngôn không còn khóc, cũng không cảm nhận được gì nữa.
Rốt cuộc là nên bất đắc dĩ vì bị cuộc đời trêu đùa, hay là nên thấy may mắn vì hiện tại cô vẫn còn tốt.
Ôm nhau một lát, Thẩm Kiến Sơ buông cô ra, lấy tờ khăn ướt trên bàn.
Tề Ngôn không biết mình có bao nhiêu chật vật, tóc chắc là rất rối loạn đi, đôi mắt hẳn là rất hồng đi, khả năng còn sưng lên.
Thẩm Kiến Sơ cầm khăn ướt lau nước mắt trên mặt cô, lau đến gần đôi mắt, Tề Ngôn nhắm mắt lại, cô cảm nhận được Thẩm Kiến Sơ nhẹ nhàng đè vài cái lên lông mi cô, sau đó đột nhiên ôm mặt cô, hôn lên.
Vừa mới không khóc nữa, bị Thẩm Kiến Sơ hôn như vậy, Tề Ngôn lại khóc lên.
Nước mắt lướt qua gương mặt, chảy vào giữa đôi môi hai người dán ở bên nhau, chốc lát, Tề Ngôn nếm được vị mặn, nhưng Thẩm Kiến Sơ không có ý tứ muốn buông cô ra, càng hôn càng sâu.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Mỗi ngày chị đều nghĩ đến em."
Tề Ngôn ô ô mà khóc.
10 Giờ không biết thời điểm đi đến ngăn cản hai người, nhưng nó không để ý đến Tề Ngôn, mà trực tiếp đi qua bên người Tề Ngôn, tiếp theo bò tới trên đùi Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ cười nhìn Tề Ngôn liếc mắt một cái, tiếp theo bế 10 Giờ lên.
10 Giờ tiến vào trong lòng ngực Thẩm Kiến Sơ, cọ cọ, Tề Ngôn dơ bàn tay lại, sờ đầu 10 giờ.
Thẩm Kiến Sơ đặt 10 giờ ở trên đùi Tề Ngôn, dùng ngón trỏ đè đè đầu nó.
10 Giờ xuất hiện, không khí lập tức trở nên khác đi, Tề Ngôn ngồi chơi với mèo, Thẩm Kiến Sơ lại lấy tờ khăn ướt, lau nước mắt trên mặt Tề Ngôn.
Tề Ngôn vuốt mèo, vuốt vuốt, di động trong túi cô đột nhiên vang lên một tiếng, cô lấy ra xem, là Tuệ Tuệ gửi tin nhắn tới, hỏi cô chắc là về đến nhà rồi phải không.
Tề Ngôn: Tới rồi
Phòng khách yên tĩnh, chờ Tề Ngôn cất điện thoại vào, Thẩm Kiến Sơ mở miệng hỏi cô: "Tuệ Tuệ có phải không thích chị hay không?"
Tề Ngôn không có lập tức trả lời, nhưng bộ dáng trốn tránh Thẩm Kiến Sơ đã đoán được.
Thẩm Kiến Sơ lại tiếp tục nói: "chắc là vậy."
Tề Ngôn rốt cuộc ừ một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, có thể lý giải được.
Cô ấy hỏi Tề Ngôn: "Vậy làm sao bây giờ ta?"
Tề Ngôn nói: "Không biết." Mới nói xong, Tề Ngôn lại bổ câu "Chị tự nghĩ cách đi."
Thẩm Kiến Sơ dựa qua một chút, nói với Tề Ngôn: "Em giúp chị."
Tề Ngôn lại cúi đầu: "Em giúp thế nào?"
Thẩm Kiến Sơ: "Giúp chị nói tốt."
Tề Ngôn không nói lời nào, cúi đầu như cũ.
Thẩm Kiến Sơ duỗi tay qua, sửa sang lại đầu tóc của Tề Ngôn, thấy Tề Ngôn không có phản ứng, liền đoạt 10 Giờ trong lòng ngực cô lại.
Tề Ngôn tay không: "Làm gì vậy."
Thẩm Kiến Sơ nghiêng đầu nhìn đôi mắt Tề Ngôn.
Tề Ngôn cười một chút, nhưng sau đó không cười nữa: "Không biết, chị tự xử lý đi."
Tề Ngôn muốn đi ôm mèo, Thẩm Kiến Sơ tránh tay đi, không cho Tề Ngôn ôm.
Tề Ngôn ngẩng đầu lên, không có thể hiện gì nhìn Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ mềm giọng xuống: "Em gái, em gái Tề Ngôn, em gái Ngôn Ngôn," Thẩm Kiến Sơ giơ móng vuốt của 10 Giờ lên, vẫy tay với Tề Ngôn: "Được không?"
Tề Ngôn rốt cuộc nhịn không được, bị Thẩm Kiến Sơ chọc đến nở nụ cười: "Được rồi."
Tề Ngôn dường như nắm giữ một loại kỹ năng có thể khiến Thẩm Kiến Sơ dỗ dành cô, cô cảm thấy cô muốn, Thẩm Kiến Sơ sẽ thành công bị mắc câu.
Loại kỹ năng này Thẩm Kiến Sơ cũng làm, nhưng cô cảm thấy Thẩm Kiến Sơ không có lợi hại như cô, Thẩm Kiến Sơ muốn Tề Ngôn nói mấy lời dễ nghe thì sẽ luôn trắng trợn táo bạo yêu cầu, Tề Ngôn cảm thấy mình không giống vậy.
Cô uyển chuyển hơn, Thẩm Kiến Sơ căn bản không có phát hiện.
Không bao lâu 10 Giờ đã ngủ rồi, có lẽ là bị Tề Ngôn sờ đến thoải mái, cùng Tề Ngôn chơi trong chốc lát, rồi trực tiếp ngủ ở trong lòng ngực Tề Ngôn.
Tề Ngôn ôm mèo vào phòng ngủ Thẩm Kiến Sơ, đặt nó trong ổ.
Thẩm Kiến Sơ: "Ở lại không?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Em trở về."
Thẩm Kiến Sơ mở miệng lại ngậm miệng, tựa như có ngàn vạn câu muốn giữ Tề Ngôn ở lại, nhưng đều ngạnh ở trong cổ họng.
Cuối cùng cô ấy vẫn là nói: "Thôi được."
Thẳng thắn với nhau một hồi, hai người giống như đều mỏi mệt, đêm đã khuya, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại.
Trên đường Thẩm Kiến Sơ đưa Tề Ngôn trở về, Thẩm Kiến Sơ không nói lời nào, Tề Ngôn cũng lười nói chuyện, Thẩm Kiến Sơ mở âm nhạc, yên yên tĩnh tĩnh mà đưa Tề Ngôn về nhà.
Ngày hôm sau, Tề Ngôn từ chối lời mời ăn bữa sáng của Thẩm Kiến Sơ, trong thời gian làm việc, đi đến nơi mấy năm nay cô thường xuyên đến.
Bác sĩ Diệp giống như không quá kinh ngạc Tề Ngôn sẽ tìm đến cô ấy, sau khi mời cô vào văn phòng, còn rất khách sáo phao một ly trà cho cô.
Nhưng Bác sĩ Diệp nói: "Tôi 10 giờ có hẹn trước."
Tề Ngôn gật đầu: "Sẽ không quấy rầy lâu."
Bác sĩ Diệp ngồi vào ghế thường ngày hay ngồi, hỏi Tề Ngôn: "Ngày hôm qua hai người đã tâm sự rồi?"
Tề Ngôn gật đầu: "Tâm sự rồi, cho nên hôm nay tới tìm cô tâm sự."
Bác sĩ Diệp: "Cô muốn biết cái gì?"
Việc đã đến nước này, cái gì Tề Ngôn đều phải biết.
"Kiến Sơ nói chúng ta trước kia đã gặp nhau ở nhà." Tề Ngôn lấy vấn đề này mở đầu, hỏi bác sĩ Diệp: "Phải không?"
Bác sĩ Diệp: "Đúng vậy."
Giờ phút này Tề Ngôn yên lặng ngồi trên ghế, yên lặng đối diện với bác sĩ Diệp, tựa như lần đầu tiên hai người gặp mặt vậy, trực tiếp kéo hồi ức về bác sĩ Diệp đến hai năm trước.
Lần đầu tiên thấy Tề Ngôn, Tề Ngôn cho bác sĩ Diệp ấn tượng rất sâu, sau đó cô ấy cũng nói với Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn hiện tại đã nhốt chính mình lại, thậm chí ngay cả Thẩm Kiến Sơ cũng ở ngoài cửa, cô có ý nghĩ của chính mình, cũng có cách nói của mình, cô sống ở thế giới của chính mình, ai cũng không thể nào vào được.
Lần đó ở trong phòng làm việc, Tề Ngôn nói ba câu đều không rời Thẩm Kiến Sơ, cho nên đề tài mau chóng chuyển đến hôn nhân của hai người.
Tề Ngôn nói rất nhiều lời mang ngụ ý, đều tỏ vẻ rằng, Thẩm Kiến Sơ cũng không thích cô.
Vì thế Bác sĩ Diệp nói với cô, rất nhiều người thích Thẩm Kiến Sơ, nhưng cô ấy lại chỉ lựa chọn cô, cùng cô yêu đương, kết hôn với cô, cô có nghĩ tới là vì sao không?.
Truyện mới cập nhật
Bác sĩ Diệp có ý để cho Tề Ngôn tự mình nói ra, nói là bởi vì Thẩm Kiến Sơ thích cô, nhưng Tề Ngôn không có, Tề Ngôn suy