Ra khỏi phòng khám, Tề Ngôn đứng ở dưới lầu phát ngốc một lát, thẳng đến khi xe cô đặt gọi điện thoại cho cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Năm trước cô từng cùng Tiểu Nhã đi xem một triển lãm tranh tư nhân của một họa sĩ.
Là một họa sĩ đã không còn trên thế gian, sinh thời không quá hạnh phúc, sau khi cô ấy chết người nhà của cô ấy sửa sang lại những tác phẩm của cô ấy và đặt ở cùng nhau, vào mùa thu tháng 9 cô ấy thích nhất, mở triển lãm cho mọi người xem.
Sắp xếp bức tranh theo thời gian, từ đầu hành lang này đến đầu kia, Tề Ngôn xem qua một bức một bức, hiểu được rất rõ ràng hành trình tinh thần của họa sĩ, từ lúc bắt đầu phóng khoáng, đến cuối cùng áp lực.
Đặc biệt là một bức cuối cùng, con hươu bên rìa vách đá.
Tề Ngôn giống như đang trải qua cuộc sống của cô ấy, cũng giống như đang xem bộ phim điện ảnh mà cô ấy là vai chính, chờ triển lãm tranh kết thúc, Tề Ngôn định mua bức tranh con hươu kia, nhưng khi nhờ người đi liên hệ, phát hiện đã bị những người khác mua đi.
Cũng không phải rất đáng tiếc, khi đó Tề Ngôn đã hiểu được đã thấy ra rất nhiều việc, cũng hiểu được mất mát là chuyện thường tình của cuộc sống, cô chỉ là cảm thấy mình may mắn, cô không phải là con hươu bên vách đá.
Thẩm Kiến Sơ là thiên sứ của cô, cũng là ma quỷ của cô, cô sẽ cười vì Thẩm Kiến Sơ, cũng sẽ khóc vì Thẩm Kiến Sơ.
Cho dù là vào đoạn thời gian rất thống khổ kia, an ủi duy nhất của cô, cũng chỉ có Thẩm Kiến Sơ cũng là người khiến cô khổ sở.
Nhưng hiện tại cô phát hiện, sự thật cũng không phải như vậy.
Trong lòng Tề Ngôn cũng có một triển lãm tranh, triển lãm tranh này hẳn là sáng lập ra từ lúc cô cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau, mỗi một bức tranh, cũng đều là hai người, nhưng có một ngày, Tề Ngôn lại đột nhiên đi ra ngoài, cô vứt bỏ triển lãm tranh, chỉ để lại một mình Thẩm Kiến Sơ.
Giờ phút này, cô tựa như Tề Ngôn lúc trước đang thưởng thức tác phẩm của người khác, một lần nữa tiến vào triển lãm tranh này.
Cuộc sống của cô cùng Thẩm Kiến Sơ một lần nữa được bày ra trước mắt, cô phát hiện rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ, cũng từ trong tranh thấy được chân tướng, Thẩm Kiến Sơ không phải như những gì cô nghĩ, chính cô cũng đã sai rất nhiều.
Di động có hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Kiến Sơ, còn có hai tin nhắn WeChat của Thẩm Kiến Sơ.
Chờ đến khi Tề Ngôn lên xe, mới mở tin nhắn của Thẩm Kiến Sơ ra.
Thẩm Kiến Sơ: Đang làm gì?
Thẩm Kiến Sơ: Giữa trưa muốn cùng nhau ăn cơm hay không?
Khoảng cách thời gian của hai tin nhắn là nửa giờ, mà tin nhắn cuối cùng gửi vào mười phút trước.
Tề Ngôn trả lời: Không cần
Thẩm Kiến Sơ một giây trở về chữ "Được", liền không còn nhắn lại.
Từ chỗ của bác sĩ Diệp về, Tề Ngôn làm hai việc, một việc là đi đến công ty Tuệ Tuệ, lấy chìa khóa xe lái xe về nhà, một việc khác, là ở nhà làm bữa cơm trưa cho mình.
Cơm nước xong, cô đem giá vẽ từ phòng vẽ tranh ra tới ban công.
Chung cư này ở bên cạnh sông, từ bên này nhìn qua, tuy rằng chung quanh có rất nhiều kiến trúc, tầm mắt cũng không tốt lắm, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy bầu trời xanh đám mây trắng.
Đứng ở trên ban công, Tề Ngôn một bàn tay bỏ vào túi quần áo, mang theo tai nghe nghe nhạc, càn rỡ vẽ lên bảng vẽ.
Âm nhạc trong lỗ tai đổi qua một bài lại một bài, tranh cô vẽ cũng càng ngày càng có hình dáng.
Thẳng đến khi các chỗ trống đều bị lấp đầy, Tề Ngôn tự mình nở nụ cười.
Đang định thêm một ít chi tiết, âm nhạc trong lỗ tai đột nhiên bị tắt, biến thành một âm thanh khác.
Là tiếng chuông di động, Tề Ngôn đem điện thoại ra, nhìn trên màn hình là một dãy số xa lạ, cô bấm nhận, nghe người đàn ông trong điện thoại nói cô có chuyển phát nhanh, hỏi cô có ở nhà không.
Vài phút sau, Tề Ngôn nhận được đồ từ trong tay nhân viên chuyển phát nhanh.
Mấy năm nay cô cũng gửi và nhận rất nhiều chuyển phát nhanh, Tề Ngôn sờ một cái là có thể cảm giác được, trên tay là một bức tranh.
Mở ra quả nhiên là đúng, cô một bên cẩn thận lấy đồ vật ra, một bên suy nghĩ lại gần đây có ai sẽ gửi tranh cho cô, còn là chuyển phát nhanh cùng thành phố.
Thẳng đến khi cô gỡ màng xốp hơi xuống, mới biết được là cái gì.
Bức tranh rất quen, là《 Mặt trời lặn cùng hoàng hôn 》đã thật lâu không thấy, nhưng không phải bức cô vẽ, mà là được vẽ lại, kích cỡ cũng nhỏ hơn.
Cách tầng pha lê, Tề Ngôn dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, từ mặt trời lặn cho đến hoàng hôn, lại ngừng ở bên cạnh.
Mặt trời lặn chậm rãi rơi xuống ở trên biển, trên mặt biển phản chiếu ảnh ngược chính là hoàng hôn, sắc trời đã cận tối, chờ đến khi ánh sáng biến mất, mặt trời lặn của bầu trời cùng hoàng hôn trên biển sẽ hoàn toàn dung hợp bên nhau ở một thế giới không người.
Tề Ngôn lúc trước mang theo tư tâm làm bức tranh này, cũng bởi vậy mà lấy được thành tựu, đến khi có người đầu tiên hỏi cô, có thể bán bức tranh này không, cô suy nghĩ thật lâu, cũng không có trực