Tề Ngôn buông tay ra trước khi Thẩm Kiến Sơ rót nước sôi vào, lý trí bảo cô đi lên, bảo cô đi vào phòng cho khách đi, bảo không cần lưu lại ở chỗ này, cô giãy giụa trong chốc lát, sau đó làm được.
Dì giúp việc sau khi ăn xong đã giúp cô dọn giường.
Trước khi kết hôn với Thẩm Kiến Sơ, cô tới nhà cô giáo chính là ở tại căn phòng này, cô đã làm rất nhiều việc ở trong phòng này, ngủ lại, vẽ tranh, còn trộm hôn môi với Thẩm Kiến Sơ ở chỗ này.
Xem như là hồi ức tốt đẹp đi, Tề Ngôn không hồi tưởng lại nữa, cô mở đèn, ánh sáng đánh tan tất cả mọi thứ được che giấu ở hiện thực, trước mắt chính là một căn phòng bình thường.
Tề Ngôn vào phòng tắm phát hiện đôi mắt của mình hơi hồng hồng, có thể là bị không khí vừa rồi ảnh hưởng, mang theo cảm xúc muốn khóc không khóc được, cô rửa mặt tắm sạch sẽ, lại cầm quyển sách trên kệ sách xem giết một ít thời gian.
Nhưng cho dù làm cái gì, thời gian vẫn là còn rất sớm.
Có chút khát nước, cũng có chút buồn, Tề Ngôn không đợi ở trong phòng nữa, để sách lại trên kệ sách, cầm di động đi ra ngoài.
Cô không có bật đèn, mà là dùng điện thoại làm đèn pin, đi tới trong phòng bếp, lấy một cái ly mới từ trong ngăn tủ, đi đến máy lọc nước rót nước ấm, tiếp theo đi ra ban công.
Ban công tầng 16 không bị che quá nhiều, Tề Ngôn kéo ghế dựa đến bên cạnh, tay nắm cái ly ngồi ngay ngắn, vẫn không nhúc nhích mà ngẩng đầu nhìn bóng đêm.
Khắp bầu trời chỉ có ba ngôi sao sáng, sáng hơn bầu trời chính là ánh đèn của hàng xóm cách vách, sáng hơn ánh đèn nhà hàng xóm chính là cảnh thành phố về đêm.
Tầm nhìn nhà cô giáo rất tốt, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh của Hải Thành.
Hải Thành có sông, có một vài ngọn núi, có tháp, có miếu, nếu là thị lực tốt, ở nhà cô giáo, ở ban công này, đều có thể thấy được.
Lúc trước khi Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn chuyển đến phòng mới, Thẩm Kiến Sơ hỏi cô có yêu cầu gì về phòng ở không, Tề Ngôn nói ban công phải lớn, nếu có thể thấy được rất nhiều phong cảnh của Hải Thành, về sau cô có thể vẽ tranh ở trên ban công.
Sau đó phòng của hai người có ban công xác thật rất lớn, cũng xác thật có thể thấy rất nhiều phong cảnh, nhưng có duy nhất không thích hợp chỉ có Tề Ngôn.
Cô cùng Thẩm Kiến Sơ sau khi kết hôn, một bức tranh cũng vẽ không ra, không có bất kì linh cảm gì, đầu óc trống rỗng một mảnh, rất nhiều người nói cô kiêu ngạo, cũng có người nói cô gả cho người khác xong liền từ bỏ chính mình.
Cô biết bản thân không phải như trong miệng người ta nói như vậy, nhưng quả thật cô không ra được tác phẩm, dần dần, cô bị áp lực lớn.
Khi đó trong nghề vừa vặn có một cuộc thi, cô buộc mình vẽ một bức cầm đi dự thi, nhưng tình huống thực không ổn, cô bị loại ngay từ vòng thứ nhất, cùng những người không có kinh nghiệm, thậm chí những người chỉ tới tham dự cho vui, mất đi cơ hội vào vòng tiếp theo.
Càng nhiều lời nói vang lên ở bên người cô, có người nói cô đi cửa sau, có người nói cô bám người giàu có, nói cô thật ra cũng không có thiên phú, nói cô thực bình thường, hết đợt này đến đợt khác.
Tề Ngôn kỳ thật đã không còn nhớ rõ cảm giác cụ thể khi đó, bác sĩ giống như đã giúp cô đi ra từ đoạn thống khổ kia.
Cô chỉ biết, khi đó cô sống không phải là chính mình, nhưng lại sợ bị Thẩm Kiến Sơ nhìn ra cái gì, mỗi khi Thẩm Kiến Sơ trở về, cô còn muốn làm bộ như sinh hoạt vẫn rất tốt đẹp, làm người vợ tốt, dò hỏi Thẩm Kiến Sơ hôm nay có phát sinh chuyện gì thú vị hay không.
Hôn nhân của cô cùng Thẩm Kiến Sơ khó có thể duy trì, cô tự nhận là do cô chiếm nguyên nhân rất lớn, Thẩm Kiến Sơ vẫn đều là bộ dáng như trước, là cô trở nên lo được lo mất, trở nên dính người, trở nên thích khóc.
Mấy tháng trước khi ly hôn, Tề Ngôn kỳ thật không nhớ rõ giữa hai người cụ thể là có vấn đề gì, nhưng cô rõ ràng hiểu rõ, khi đó cô rất tiêu cực, lời nói cùng việc làm cũng vô cùng không thích hợp, sau đó cô lại cảm thấy, Thẩm Kiến Sơ thất vọng với cô là đương nhiên, ai lại nguyện ý sống chung cùng người như vậy.
Chính bản thân cô cũng đều không muốn.
Tề Ngôn rũ xuống đôi mắt, không nhịn được nhàn nhạt cười cười, cô cầm ly nước trong tay uống một ngụm, cảm thấy có hơi lạnh, liền đứng lên, muốn về phòng khách lấy chút nước sôi.
Nhưng khi cô đột ngột xoay người như vậy, bỗng nhiên gặp được một bóng hình.
Thình lình xuất hiện một người, buổi tối tối tăm, Tề Ngôn bị dọa nhảy dựng, lảo đảo nửa bước, nước trong ly cũng bị đổ ra.
Cô không biết Thẩm Kiến Sơ đứng ở cạnh cửa bao lâu, nhưng cô nghĩ mình ngồi cũng không lâu lắm, nên trong lòng không quá khó xử.
Nước bị đổ không quá nhiều, Tề Ngôn vỗ vỗ quần áo trên người, liếc thấy Thẩm Kiến Sơ đi tới phía cô, bước đi rất chậm.
Ban công không lớn, không vài bước đã đến.
"Dọa em sợ?" Thẩm Kiến Sơ đứng ở trước mặt cô hỏi cô.
Tề Ngôn lắc đầu, không dám đối diện với cô: "Không có, không có việc gì."
Thẩm Kiến Sơ lại hỏi: "Sao còn không ngủ?"
Tề Ngôn vốn dĩ muốn trả lời hiện tại mới 10 giờ rưỡi, nhưng cô lại nghĩ nghĩ, nói: "Ngủ không được."
Thẩm Kiến Sơ chỉ là ừ một tiếng.
Tề Ngôn cảm thấy mình lại nghĩ nhiều, cô còn tưởng rằng mình phàn nàn như vậy, Thẩm Kiến Sơ sẽ quan tâm cô một hai câu, không cần có nhiều cảm tình, ít nhất hỏi một câu xuất phát từ lễ phép.
Thẩm Kiến Sơ không có hỏi gì cả, cô kéo ghế dựa bên cạnh cái bàn ra, chứng minh mình đi ra không phải là muốn trấn an cảm xúc của Tề Ngôn, mà là nghĩ đi ra để hít thở không khí.
Tề Ngôn cầm cái ly, không biết nên rời đi hay là nên ở lại.
Nếu là Tề Ngôn lúc trước, cô nhất định sẽ ở lại, hơn nữa còn không khách sáo ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiến Sơ.
Khi đó nội tâm Tề Ngôn rất lớn mật, rõ ràng thường xuyên thẹn thùng, nhưng bởi vì thích Thẩm Kiến Sơ, làm cô trở nên dũng cảm.
Cô thích Thẩm Kiến Sơ, thích đứng bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, thích nói chuyện với Thẩm Kiến Sơ, giống như những người có đối tượng yêu mến để theo đuổi, cô muốn cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau.
Cho nên khi đó, chỉ cần có cơ hội, cô đều sẽ cố gắng làm thử, cố gắng tiếp cận Thẩm Kiến Sơ.
"Ngồi không?" Thẩm Kiến Sơ đột nhiên mở miệng, cho cô một cái kiến nghị.
Tề Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu ngồi xuống.
Không biết có phải là bởi vì ban đêm thấy không rõ người, Tề Ngôn không có khẩn trương giống như ban ngày.
Thẩm Kiến Sơ thay đổi quần áo ở nhà, bởi vì mới vừa tắm, trên người từng đợt hương thơm thoang thoảng, mùi hương này Tề Ngôn rất quen thuộc, là sữa tắm mà Thẩm Kiến Sơ quen dùng, Tề Ngôn đã thật lâu không dùng.
"Tôi nghe nói em được đề cử Phàm Giới, chúc mừng."
Thẩm Kiến Sơ nói lời này giọng điệu giống với rất nhiều người tới chúc mừng cô, khách sáo mang theo chúc phúc.
Tề Ngôn nói: "Cảm ơn."
Nhưng nếu như Thẩm Kiến Sơ nhắc tới việc này......!
Tề Ngôn do dự vài giây, hỏi vấn đề chỉ có Thẩm Kiến Sơ mới có thể trả lời: "Vì sao chị muốn mua tranh của tôi?"
Thẩm Kiến Sơ hơi khựng một chút, rồi sau đó cô ấy cười rộ lên, hỏi lại Tề Ngôn: "Làm sao vậy? Không cho mua?"
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên nói lời mang trêu chọc, làm Tề Ngôn hoảng hốt một trận, rất nhiều thời điểm cô cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau, Thẩm Kiến Sơ nếu muốn chọc cô, đều là dùng giọng điệu này nói chuyện.
Giọng nói của Tề Ngôn nhỏ đi một chút: "Không phải, chỉ là," cô nghĩ nghĩ, càng nhỏ giọng: "Giống như không cần thiết phải mua."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng rất nhỏ, lại không có trả lời vấn đề của Tề Ngôn.
Hai người yên lặng ngồi như vậy, Tề Ngôn lắc ly nước một chút một chút, dần dần ổn định bình tĩnh lại.
Dường như gặp phải một lần nữa cũng không có gì ghê gớm.
Hai người đã trải qua việc đơn độc ngồi cùng nhau rất nhiều lần, khi đó Tề Ngôn nói thật nhiều, có rất nhiều việc có thể chia sẻ với Thẩm Kiến Sơ, cô phụ trách nói, Thẩm Kiến Sơ phụ trách nghe, ngẫu nhiên có vấn đề gì, cô hỏi Thẩm Kiến Sơ một chút, Thẩm Kiến Sơ sẽ trả lời cho cô.
Hiện tại Tề Ngôn mất đi năng lực này, hơn một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô lại không biết nói chuyện gì với Thẩm Kiến Sơ, có lẽ việc gì cũng đều không thích hợp, việc gì Thẩm Kiến Sơ cũng không có hứng thú nghe.
Vẫn là Thẩm Kiến Sơ mở lời trước, cô hỏi Tề Ngôn: "Gần đây ngủ ngon không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Còn tốt."
Cô nói xong