Nhà cô Phùng lưu trữ rất nhiều hồi ức của Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ, lần đầu tiên hai người gặp mặt, chính là ở chỗ này.
Khi học đại học Tề Ngôn có nghe nói cô Phùng có một cô con gái, cô Phùng nói con gái cô rõ ràng rất có thiên phú về phương diện nghệ thuật, lại cố tình theo ba nó đi kinh doanh, khi còn nhỏ đáng yêu bao nhiêu, càng lớn càng lạnh lùng vô tình, đi đường cũng mang theo gió lạnh.
Cô Phùng ngoài tế bào nghệ thuật còn cất giấu tế bào hài hước, mỗi khi học sinh vẽ tranh mệt mỏi, cô ấy liền tìm đề tài thú vị, cùng mọi người nói chuyện vài câu.
Số lần cô giáo nhắc tới con gái không quá nhiều, nhưng mỗi lần nói đến đề tài hội họa là sẽ nhắc đến cô ấy, trong miệng luôn mang theo đáng tiếc, sau đó lại trách cứ chú Thẩm hai câu, nói đều là do ông ấy sinh con.
Cho dù nói về nhiều thứ, nhưng Cô Phùng chưa bao giờ miêu tả bề ngoài của con gái, cho nên ngay từ đầu, trong đầu Tề Ngôn đã vẽ một bức tranh chân dung cho cô con gái ấy, cực kỳ bình thường, như là rất nhiều sếp nữ có thể nhìn thấy trên TV hoặc trong công ty, một thân tây trang đen, mặt không có biểu tình, ánh mắt sắc bén.
Thẳng đến một ngày nọ, cô con gái trong câu chuyện xuất hiện.
Ngày đó chỉ có một mình Tề Ngôn ở nhà cô Phùng, cô sắp tham gia một cuộc thi đấu, đêm trước ngày thi đấu, tới nói chuyện với cô Phùng, thả lỏng tâm tình.
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên từ bên ngoài ban công đi vào, cho rằng trong nhà chỉ có hai người nên khiến Tề Ngôn bị dọa nhảy dựng.
Cô giáo thấy thế nở nụ cười, chụp nhẹ tay Tề Ngôn, quay đầu nói với Thẩm Kiến Sơ: "Con làm em gái sợ."
Thẩm Kiến Sơ dùng dáng vẻ có lỗi nhìn Tề Ngôn cười cười: "Xin lỗi."
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Thẩm Kiến Sơ ôm một con mèo trong lòng ngực, mèo híp con mắt, không biết là đang nghỉ ngơi hay là đã ngủ, ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích.
Mà Thẩm Kiến Sơ mặc một bộ đồ ở nhà, tóc cũng xõa ra không cột, lúc có lúc không mà dùng tay vuốt đầu mèo, cả người thoạt nhìn dịu dàng nhẹ nhàng.
Cô ấy lại đẹp như vậy, một chút cũng không giống như trong miệng cô giáo nói, cô gái lạnh lùng vô tình, đi đường mang gió lạnh, Tề Ngôn khi đó, rất không có lễ phép mà nhìn chằm chằm người ta thật lâu.
Nhìn từ trong ánh mắt Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ từ bên kia đi tới ngồi trên sô pha ngắn ở phòng khách, cô ấy đặt mèo trên đùi, cầm bình nước dưới bàn trà, vừa mở vừa hỏi: "Em gái tên là gì?"
Tề Ngôn thoáng hoàn hồn, cô khi đó không biết Thẩm Kiến Sơ là đang hỏi cô giáo hay là đang hỏi cô, chỉ là khi nghe Thẩm Kiến Sơ mới vừa nói xong lời này, cô lập tức trả lời: "Em tên Tề Ngôn, Tề trong Chỉnh tề, Ngôn trong Ngôn ngữ, Tề Ngôn."
Sau này cô mới biết, cô hỏi qua Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ không có giấu giếm, nói khi đó cô ấy là hỏi mẹ mình, không nghĩ tới cô cướp trả lời.
Thẩm Kiến Sơ còn nói, ở trước mặt mẹ kêu em gái là dựa theo mẹ nói, ở trước mặt cô mà kêu em gái thì không giống nhau.
Là không giống nhau, Tề Ngôn cũng biết, lần đầu tiên gặp mặt đã kêu em gái, là có hơi ái muội.
Nhưng lập tức Tề Ngôn cũng không có cảm thấy gì, có lẽ là vì Thẩm Kiến Sơ cho cô lực hấp dẫn mạnh hơn tất cả, làm cô không thể chú ý phân biệt tình huống thực tế, sau khi trả lời xong tên của mình, còn dùng giọng điệu thân mật hỏi câu: "Chị gái tên là gì?"
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu cười, cười đến vô cùng đẹp, cô ấy vuốt mèo nằm trên đùi, chậm rãi ngẩng đầu đối diện đôi mắt của Tề Ngôn: "Thẩm Kiến Sơ, Kiến Sơ trong Lần đầu gặp mặt."
Sau lại, Thẩm Kiến Sơ hỏi Tề Ngôn có phải nhất kiến chung tình với cô ấy hay không, bằng không làm sao mà nhớ rõ các chi tiết hai người lần đầu tiên gặp mặt như vậy, rõ ràng đã qua lâu rồi.
Tề Ngôn không có phủ nhận, cô cảm thấy nhất kiến chung tình không phải không có lý.
Nhưng sau khi Tề Ngôn hàm hồ trả lời, lập tức nói với Thẩm Kiến Sơ là cô hối hận, cô còn nói, nếu biết rằng lúc trước cô ấy cúi đầu cười là không có ý tốt, là đang cười cô, cô mới không thèm luôn nhớ kỹ.
Thẩm Kiến Sơ nghe vậy nở nụ cười, cô tới gần Tề Ngôn một chút, trêu chọc nói: "Không cần sao em gái."
Sau lần đầu tiên gặp mặt, rất dài một đoạn thời gian Tề Ngôn không có gặp lại Thẩm Kiến Sơ, cũng không có bất kì tin tức gì về Thẩm Kiến Sơ, cô thuận lợi tham gia xong cuộc thi đấu, thuận lợi nhận được giải thưởng, thuận lợi hoàn thành luận văn, thuận lợi thi lên thạc sĩ.
Gặp mặt lần nữa là lúc cô đang học thạc sĩ năm một, cô mới vừa cùng cô giáo kết thúc một hoạt động, sau khi đi ra khách sạn, cô giáo nói có thể tiện thể đưa cô về trường học.
Ngày đó người tới đón cô giáo chính là một cô gái trẻ tuổi, tóc dài màu nâu đậm, đuôi tóc hơi cuốn, mặc áo gió dài, cho dù ăn mặc hoàn toàn không giống với lần đầu tiên gặp mặt, Tề Ngôn vẫn nhận ra từ ánh mắt đầu tiên, là Thẩm Kiến Sơ.
Cô giáo ngồi bên ghế phụ, Thẩm Kiến Sơ đưa bình nước cho cô giáo, cô giáo không có uống, quay đầu đưa cho Tề Ngôn ngồi ghế sau.
Thẩm Kiến Sơ thấy vậy, nhàn nhạt nói một câu: "Phía sau còn có."
Tề Ngôn không hiểu rõ ý của Thẩm Kiến Sơ, cô nghĩ nghĩ vẫn là đưa lại bình nước cho cô giáo, tự mình lấy một bình từ ghế sau.
Đương nhiên, sau này Tề Ngôn cũng hỏi qua Thẩm Kiến Sơ về việc này, cũng dò hỏi Thẩm Kiến Sơ, lúc ấy có bởi vì cô giáo đem nước cho cô, mà không vui không.
Thẩm Kiến Sơ trả lời rất đơn giản, cô ấy nói, cô ấy đã quên rồi.
Sau đó cô ấy lại nói, không có không vui, cô ấy chỉ là muốn nói phía sau còn có nước thôi.
Tề Ngôn gật gật đầu.
Xác thật là một việc rất bình thường, một việc nhỏ rất khó được nhớ kỹ, tựa như Tề Ngôn, bình thường đến Thẩm Kiến Sơ cũng không nhớ kỹ.
Trên đường về trường học còn một khoảng cách rất dài, cô giáo uống nước xong sau hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Còn nhớ em ấy sao? Lúc trước đã tới trong nhà, khi đó con giúp bạn giữ mèo mấy ngày, về nhà ở mấy ngày."
Tề Ngôn nắm lấy bình nước chờ mong, Thẩm Kiến Sơ trầm mặc vài giây, hỏi: "Ai ạ?"
Tề Ngôn không tự kìm chế được cắn môi dưới, trong lòng có nho nhỏ mất mát.
Cô nghe cô giáo lại nói: "Đã quên à, hai con còn kêu em gái chị gái kìa."
Thẩm Kiến Sơ nghĩ tới cái này, cô ấy a một tiếng, giống như bởi vì đã từng có giao lưu, giọng nói trở nên dịu dàng gần gũi lên: "Là em à."
Tề Ngôn luôn rất dễ dàng bị Thẩm Kiến Sơ dỗ dành đến vui vẻ, cô muốn biết chính mình tại sao lại như vậy, rõ ràng rất nhiều thời điểm, Thẩm Kiến Sơ cũng không có làm cái gì nhiều.
Nhưng cô không nghĩ ra, giống như ngay từ đầu cô cũng đã là như vậy rồi.
Tựa như Thẩm Kiến Sơ nói câu này "Là em à", là một câu rất bình đạm, lại làm Tề Ngôn vui vẻ một đoạn thời gian rất dài.
Trong lòng cô nghĩ, Thẩm Kiến Sơ nhớ rõ cô, thật tốt.
Ngày đó ở trên xe, cô thể hiện cực kỳ ngoan ngoãn, cô giáo hỏi cô vấn đề có liên quan