Trước mặt Chúng Thời Giang lúc này là gương mặt hoàn toàn tin tưởng của Lại Minh Nguyệt.
Anh cảm thấy ngạc nhiên vì tại sao từ trước tới giờ anh không hề phát hiện ra mắt cô to đến như thế, da cô trắng hồng, đôi môi thì chúm chím như nụ hoa hé nở.
"Ngày hôm qua anh đã dũng cảm chiến đấu với thần chết, giành giật lại sự sống.
Vậy thì không có lý gì anh lại không thế chiến thắng chướng ngại tâm lý đang kìm kẹp bản thân mình"
Chúng Thời Giang như nuốt lấy từng lời Lại Minh Nguyệt nói.
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Và gân như đã tin rằng đó là sự thật cho đến khi ống truyền, kim tiêm, ga gối màu trắng toát...!
những đồ đạc đặc trưng của bệnh viện đập vào mắt anh.
Hình ảnh cánh tay của chị gái trượt khỏi tay Chúng Thời Giang trước khi trút hơi thở cuối cùng hiện lên trước mắt khiến anh run rẩy.
Những móng tay anh bấm chặt vào mu bàn tay của Lại Minh Nguyệt khiến cô ré lên vì đau đớn.
Chúng Thời Giang rụt tay lại, đưa hai tay ôm chặt lấy mặt.
"Anh sao vậy, Thời Giang?".
Tìm truyện hay tại ~ T R Ù M T R U Y Ệ N.
мE ~
"Anh...!
Anh nhìn thấy chị Khả Hân...!
Chị ấy...!
Chị ấy...!
Chết rồi...!
Chúng Thời Giang läp bắp mãi không thành câu.
Lại Minh Nguyệt nhíu mày quay sang nhìn Chúng Thanh Phong thắc mắc.
"Khả Hân là ai?"
"Đó là mẹ của anh!"
Chúng Thanh Phong trả lời, giọng đầy chua xót.
Lâu lắm rồi mới có người nhắc tới tên của mẹ Chúng Thanh Phong: Chúng Khả Hân.
Ông ngoại từng chia sẻ, sở dĩ ông bà đặt cho mẹ anh cái tên Khả Hân là vì mong muốn mẹ anh cả đời sống trong vui vẻ.
Khi ở với ba mẹ, được nâng niu như hoa như ngọc.
Sau khi lấy chồng, cuộc đời Khả Hân bước sang một trang hoàn toàn khác.
Chỉ toàn bi ai, nước mắt.
"Chị