Dù sao Trương Mỹ Vân cũng cảm thấy mình thật may mắn khi có cơ hội được gặp gỡ, học tập và làm việc chung với những người ưu tú, thông thái như Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Nếu không có chuyện gì bất thường xảy ra thì Mỹ Vân sẽ sinh con vào cuối tháng 3 năm sau.
Điều đó đồng nghĩa với việc đầu hoặc muộn nhất là giữa tháng 3 cô sẽ phải nghỉ làm.
Chỉ nghĩ tới điều đó thôi, Mỹ Vân đã cảm thấy buồn rồi.
Bởi vì chẳng biết sinh con xong liệu cô có còn cơ hội quay trở lại làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới nữa hay không.
Vậy nên thời gian này cô phải bám chặt lấy hai người họ.
Học từ họ càng nhiều càng tốt.
Cứ nghĩ tới những ngày tháng tương lai đang chờ đợi mình ở phía trước là Trương Mỹ Vân lại cảm thấy hoang mang.
Chúng Thanh Phong không nói với Mỹ Vân về dự định của anh sau khi cô sinh con.
Cũng chưa từng đả động gì tới việc cô có đặc quyền gì với đứa trẻ.
Liệu rằng sau khi Trương Mỹ Vân mẹ tròn con vuông, Chúng Thanh Phong có thanh lý hợp đồng rồi bảo cô rời khỏi Chúng gia, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt đứa trẻ nữa hay không? Trong thâm tâm Trương Mỹ Vân nghĩ Chúng Thanh Phong không phải là người cạn tình, cạn nghĩa như vậy.
Có thể anh sẽ không để Mỹ Vân ở lại Chúng gia nữa, nhưng cũng không tới nỗi chia rể mẹ con cô đâu.
Mỹ Vân bất giác lắc đầu.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Em nghĩ vẩn vơ thôi.."
Trương Mỹ Vân bâng quơ đáp.
Tới ngã tư, đường tắc.
Xe người, người xe đông đúc, chen lấn nhau.
Ngôi trong ô tô, Trương Mỹ Vân nhìn ra ngoài qua cửa kính, thấy những nam, nữ nhân viên mặc đồng phục văn phòng đang hối hả, vội vã giành nhau từng phân đường.
Thậm chí có người còn liều lĩnh, tạt lên phía trước đầu ô tô.
Hình ảnh của họ khiến Trương Mỹ Vân nhớ tới chính mình trước đây.
Cô cũng đã từng là một trong số những nhân viên công sở kia.
Cũng đã từng trải qua cảm giác gánh nặng mưu sinh đặt trên vai.
Chúng Thanh Phong nhìn ra ngoài cửa xe bên chỗ Trương Mỹ Vân ngồi, thấy một ông bác bán xôi ngô và bánh đa kê ăn