Nửa đêm, Trương Mỹ Vân mắt nhắm mắt mở lục tục ngồi dậy để đi vệ sinh.
Cô vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ vừa nhìn sang bên cạnh thì thấy phân giường mà Chúng Thanh Phong vẫn hay năm trống trơn, ga gối phẳng phiu.
Điều đó chứng tỏ từ tối tới giờ anh chưa hề về ngủ.
Trương Mỹ Vân lấy điện thoại, xem đã mấy giờ rồi.
Cô thắc mắc: "Gần 1 giờ sáng rồi sao anh ấy vẫn chưa đi ngủ nhỉ?"
Mỹ Vân đi vệ sinh xong, quay ra vẫn chưa thấy Chúng Thanh Phong đâu.
Nghĩ anh vẫn miệt mài làm việc ở thư phòng nên cô quyết định qua đó xem.
Vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, Trương Mỹ Vân thấy Chúng Thanh Phong đang cầm chiếc áo gió trên tay, dáng vẻ hớt hải đi về phía cầu thang.
Cô hỏi: "Gần sáng rồi anh còn đi đâu vậy?"
Chẳng là theo như giao hẹn hôm nay là ngày giỗ của ông nội Ngô Chí Kiên nên Phạm Khả Hân sẽ trốn ra ngoài bằng cách giả vờ uống thuốc ngủ tự tử.
Sau đó cô sẽ bí mật liên lạc với Chúng Thanh Phong.
Thế nhưng đợi cả một ngày dài mà vẫn không nhận được bất kì tin tức gì của Phạm Khả Hân, gọi cả trăm cuộc điện thoại cũng không thấy cô nghe máy nên Chúng Thanh Phong lo đã có chuyện không hay xảy ra với cô.
Anh đang định tới Ngô gia đòi người thì lại gặp phải Trương Mỹ Vân.
Vì biết Trương Mỹ Vân rất nhạy cảm với những chuyện liên quan tới Phạm Khả Hân nên Chúng Thanh Phong quyết định không nói sự thật cho cô nghe: "Cậu Thời Giang tìm anh nên bây giờ anh định qua chỗ cậu."
Nghe Chúng Thanh Phong nói như vậy, Trương Mỹ Vân lo lắng hỏi: "Vết thương của cậu ấy lại có vấn đề gì à?"
"Anh không biết, phải qua mới biết được."
"Để em đi cùng anh."
Trương Mỹ Vân định quay lại phòng ngủ để lấy áo khoác nhưng Chúng Thanh Phong ngăn lại: "Em không cần qua đâu, một mình anh qua là được rồi."
Nghĩ lại thì Trương Mỹ Vân thấy cũng hợp lý.
Đúng lúc Chúng Thanh Phong định mở cửa bước xuống khỏi