Sẩm tối, đang trên đường đi làm về, Trương Mỹ Vân nhận được tin nhắn từ zalo của Trương Bá Thái.
Ban đầu cô định bỏ qua không đọc, nhưng sau đó linh tính mách bảo, cô mở ra xem.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp gương mặt bị đánh tới sưng vù, bầm tím, biến dạng suýt chút nữa không thể nhận ra của Trương Bá Thái, chân tay Trương Mỹ Vân bủn rủn.
Đọc lời nhắn kèm theo của Định Râu xong mặt Trương Mỹ Vân trắng bệch.
Cô hốt hoảng nói với Võ Quế Sơn.
"Anh tấp vào vỉa hè cho em xuống với."
Nhận thấy gương mặt lo lắng của Trương Mỹ Vân sau khi đọc tin nhắn từ zalo, Chúng Thanh Phong quan tâm hỏi "Có chuyện gì thế em?"
"Em có chút việc cần giải quyết.Anh cứ về trước đi nhé."
"Em muốn đi đâu anh đưa em đi."
Võ Quế Sơn nói.
Trương Mỹ Vân từ chối lời đề nghị của Võ Quế Sơn: "Chuyện này em có thể tự giải quyết được."
Võ Quế Sơn làm theo lời Trương Mỹ Vân nói, tấp xe vào lề đường.
Cô vừa xuống xe vừa nói với lại.
"Em đi đây!"
Cánh cửa ô tô đóng lại rồi, Võ Quế Sơn quay xuống nhìn Chúng Thanh Phong thắc mắc.
"Mỹ Vân đi đâu mà gấp gáp thế nhỉ?"
Vừa rồi lúc Trương Mỹ Vân đọc tin nhắn trên zalo, Chúng Thanh Phong thoáng thấy hình ảnh gương mặt một người đàn ông bị đánh rất nghiêm trọng.
Dù không đọc được nội dung tin nhắn, nhưng qua thái độ kỳ lạ của Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong có thể đoán được anh ta có ý nghĩa nào đó đối với cô.
Chúng Thanh Phong nhìn qua cửa kính ô tô, thấy Trương Mỹ Vân đã lên taxi đi mất.
"Bám theo chiếc taxi đó."
Chúng Thanh Phong ra lệnh cho Võ Quế Sơn.
"Chúng ta đang theo dõi Mỹ Vân sao anh?"
"Anh thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn lắm"
"Vừa rồi đọc được tin nhắn của anh