Không chỉ Trương Mỹ Vân mà cả hai tên đàn em của Định Râu, và ngay chính bản thân gã cũng kinh ngạc, chẳng hiểu vì sao mình - dân anh chị khét tiếng tàn nhẫn lại không xuống tay với cô gái xấc Xược này.
Định Râu hạ tay xuống, nhìn Trương Mỹ Vân nạt nộ: "Muốn nói gì thì nói đi!"
"Vừa rồi tới đây vội quá nên tôi không kịp chuẩn bị tiền mặt..."
Lần thứ 3 Định Râu tức tối cắt ngang lời Trương Mỹ Vân: "Cô đã nói 2 lần trước đó rôi.Làm ơn hãy nói điều gì mới mẻ hơn có được không???"
Trương Mỹ Vân lườm Định Râu: "Đã bảo là đừng có nhảy vào họng tôi rồi."
Định Râu bất lực đưa hai tay bắt chéo trước miệng, ra hiệu sẽ không nói bất kỳ điều gì nữa.
Hai tên đàn em của Định Râu quay sang nhìn nhau vẻ ngơ ngác, không hiểu vì sao cục diện lại xoay chuyển thành ra thế này.
Giờ thì ai là chủ nợ, ai là kẻ bị đòi nợ đây? Trương Mỹ Vân thương lượng với Định Râu: "Tôi không mang tiên mặt nhưng trong tài khoản có tiền.Tôi có thể chuyển khoản cho anh được không?"
"Chuyển...chuyển khoản là cái gì?"
"Là chuyển tiền từ tài khoản của tôi sang tài khoản của anh ấy."
Nói tới đây, Trương Mỹ Vân ngớ người ra: "Đừng bảo là mấy người không có tài khoản đấy nhé."
Định Râu trước giờ luôn giao dịch bằng tiền mặt, không thông qua ngân hàng nên gã chẳng biết khái niệm tài khoản là cái quái gì.
"Không...không...có tài khoản thì làm sao?"
Định Râu nói lớn, cố che giấu sự xấu hổ của mình.
"Thời buổi công nghệ 4.0 thế này mà không có tài khoản thì thật sự...quá lạc hậu luôn."
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn hai tên đàn em của Định Râu: "Hai anh cũng không có tài khoản ngân hàng hả?"
Hai tên đàn em cùng lắc đầu.
"Thời đại tân tiến, tôi tưởng xã hội đen cũng tân tiến theo chứ.Không ngờ mấy người vẫn lạc hậu như vậy."
Trương Mỹ Vân chép miệng, thở dài: "Tôi khuyên thật, ngay ngày mai mấy người ra ngân hàng