Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân hồi lâu khiến cô nghĩ rằng hắn đã tin cô vô can trong vụ bê bối ngoại tình chấn động mạng xã hội của hắn.
Nhưng hắn chốt lại một câu khiến cô giật mình thon thót: "Cô không có tiền, nhưng nhân tình của cô thì có."
"Anh ấy thì liên quan gì tới chuyện này chứ?"
Thẩm Toàn Đức phân tích: "Là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới thì hắn không chỉ có tiên, mà còn rất nhiều tiền là đằng khác.
Vung chút tiền mua mấy bài báo để làm vui lòng người đẹp thì có xi nhê gì so với sản nghiệp đồ sộ của hắn chứ."
Thôi xong, quanh đi quẩn lại thế nào cuối cùng Trương Mỹ Vân lại dẫn Thẩm Toàn Đức lần ra đầu mối liên quan tới Chúng Thanh Phong.
Nếu Thẩm Toàn Đức biết chắc chắn vụ này do Chúng Thanh Phong làm thật thì hắn nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Dù thế nào đi chăng nữa, Trương Mỹ Vân cũng kiên quyết không nhận.
Cô biết Thẩm Toàn Đức chỉ đang ăn ốc nói mò chứ không hề có bằng chứng xác thực.
Trương Mỹ Vân ép bản thân nhanh chóng phải nghĩ cách, đánh lạc hướng suy nghĩ của Thẩm Toàn Đức để hắn cho rằng vụ việc lần này là do người khác làm chứ không phải cô và Chúng Thanh Phong.
"Anh nghĩ một người yêu tiên hơn mạng như tôi mà lại để Thanh Phong làm mấy trò tào lao đó à? Trước khi kết tội người khác sao anh không thử nghĩ lại xem bản thân mình có đắc tội với ai không?"
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm không chớp mắt.
Trương Mỹ Vân cũng trừng mắt nhìn lại hắn mà không chút sợ hãi.
Cô hỏi: "Nhìn gì mà nhìn? Không lẽ bây giờ anh mới nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi nên thấy hối hận vì trước đây đã đá tung mông tôi mà chẳng chút xót thương?"
Thẩm Toàn Đức nghe ra sự cợt nhả, tự trào phúng trong từng câu từng chữ của Trương Mỹ Vân.
Hắn nói: "Đúng là có chút hối hận."
Thẩm Toàn Đức lặng người