Nghe Thẩm Toàn Đức nói tới đây, Trương Mỹ Vân dự cảm có điều chẳng lành.
Mỹ Vân thấy dạ dày mình cuộn lên.
Cô nuốt nước bọt rồi hỏi: "Anh muốn thử cái gì?"
"Thử xem Chúng Thanh Phong có tình cảm với cô hay không."
Thật lòng mà nói từ trước tới giờ Trương Mỹ Vân luôn muốn biết Chúng Thanh Phong có tình cảm với mình hay không.
Nhưng cô muốn tự mình trực tiếp hỏi anh thay vì phải thông qua Thẩm Toàn Đức.
Trương Mỹ Vân đang miên man suy nghĩ tìm cách ứng phó với Thẩm Toàn Đức thì hắn lên tiếng hỏi: "Thế nào? Không muốn thử hay không dám thử?"
Trương Mỹ Vân thở dài nghe rất kịch: "Biết trước kết quả rồi thì còn phải thử làm gì cho mất công nữa."
"Xem ra là tự cô đa tình nên không nỡ rồi."
Thẩm Toàn Đức phỏng đoán.
"Trí tưởng tượng của anh kể ra cũng phong phú thật đấy.Tôi thiết nghĩ anh nên từ bỏ việc kinh doanh, quay qua thử viết kịch bản phim xem.Biết đâu anh lại trở thành biên kịch nổi tiếng, có phim chiếu rạp đạt doanh thu nghìn tỷ."
Thẩm Toàn Đức nhếch mép cười, vẻ bất cân.
Hắn tuyên bố: "Các người đã tước đoạt mọi thứ của tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho các người nếm trải mùi vị mất mát là như thế nào."
Nghe Thẩm Toàn Đức nói vậy, bất giác Trương Mỹ Vân rùng mình.
Theo bản năng của người mẹ, cô đưa tay đặt lên bụng giống như đang cố che chở cho đứa con bé bỏng của mình.
Cô nói lắp ba lắp bắp: "Anh...anh đừng có làm bừa."
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Vừa nãy cô còn hùng hồn lắm cơ mà.Bây giờ biết sợ rồi à?"
Đương nhiên là bị một tên điên khống chế trong tình trạng đang mang bâu không thể phản kháng ai mà chẳng sợ.
Nhưng dù có sợ Trương Mỹ Vân cũng không cho phép mình biểu hiện điều đó ra ngoài.
Tất nhiên Thẩm Toàn Đức biết chuyện đó.
Trước đây, khi Cầm Thanh