Trương Mỹ Vân đẩy Chúng Thanh Phong ra, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Không xấu hổ, không lúng túng, mặt cũng chẳng hê biến sắc, Chúng Thanh Phong bình thản trả lời: "Tự dưng trong đầu nảy ra ý định muốn cắn em một cái nên cứ vậy cắn thôi."
Trương Mỹ Vân mở to mắt vì sốc.
Cô không ngờ Chúng Thanh Phong lại có mặt ngang ngược thế này.
Cô hỏi nhắc lại câu nói của anh: "Tự dưng trong đầu nảy ra ý định muốn căn em một cái nên cứ vậy cắn thôi sao?"
Chúng Thanh Phong gật đầu thừa nhận: "Đúng thế"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong giống như anh là sinh vật lạ vừa mới trồi từ dưới lòng đất lên vậy.
Thật ra Chúng Thanh Phong muốn làm những điều tương tự như vậy với Trương Mỹ Vân lâu rồi.
Anh muốn ôm cô trong lòng, hôn cô như những đôi tình nhân khác vẫn thường làm nhưng vì sợ cô đang mang thai, sợ cô lo nghĩ nhiều nên cứ phải kiềm chế.
Tối nay không khí dễ chịu, tâm trạng thoải mái nên Chúng Thanh Phong đã chẳng ngại ngần mà hành động theo trái tim mình.
Thấy Trương Mỹ Vân có vẻ như vẫn đang căng thẳng trước nụ hôn bất ngờ của mình, Chúng Thanh Phong đưa tay khẽ vỗ lên má cô.
Anh động viên: "Thả lỏng đi em, chỉ là một nụ hôn thôi mà."
Vẫn biết đó chỉ là một nụ hôn, nhưng dù sao đi chăng nữa mọi việc diễn ra quá đột ngột nên Trương Mỹ Vân chưa kịp thích ứng.
Cô lắp ba lắp bắp đáp lại Chúng Thanh Phong: "Em...!
em chưa chuẩn bị tinh thần..."
Chúng Thanh Phong bật cười trước câu nói thật thà, thậm chí có phân ngây ngô của Trương Mỹ Vân.
Anh vừa tiến lên một bước thì theo phản xạ tự nhiên, cô lùi lại một bước.
Cô nhìn anh vẻ