Nhìn bàn tay Thẩm Toàn Đức vẫn đang bó bột treo trước ngực, Chúng Thanh Phong nói giọng mang đầy hàm ý chế giễu: "Có vẻ như hôm đó người của tôi hơi nhẹ tay với anh thì phải..."
Thẩm Toàn Đức nhìn xuống bàn tay gân như bị tàn phế của mình, giận dữ tới nỗi mặt đỏ phừng phừng như ăn phải ớt.
"Tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần."
Chúng Thanh Phong thể hiện sự nam tính, bản lĩnh của một người đàn ông dám làm dám chịu.
"Anh đã bắt được tôi muốn làm gì thì tùy, nhưng Mỹ Vân vô tội, thả cô ấy ra đi."
Trương Mỹ Vân bất ngờ trước lời đề nghị của Chúng Thanh Phong với Thẩm Toàn Đức.
Cô gào lên phản đối: "Không được! Em sẽ không đi đâu hết.Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.Em sẽ không tham sống sợ chết, bỏ anh lại một mình đâu."
Chúng Thanh Phong siết bàn tay Trương Mỹ Vân đặt ở sau lưng mình, dỗ dành: "Em nghe lời anh đi! Đây là chuyện giữa anh và Thẩm Toàn Đức, không liên quan gì tới em hết."
Trương Mỹ Vân lắc đầu.
"Anh sẽ không sao đâu!"
"Chết đến nơi rồi mà vẫn giở thói anh hùng bảo vệ mỹ nhân à?"
Thẩm Toàn Đức bật cười.
"Ai làm người đó chịu.Cô ấy không liên quan gì tới chuyện giữa tôi và anh hết.Để cô ấy đi đi."
Thẩm Toàn Đức ghé sát gương mặt mình lại gân Trương Mỹ Vân.
Vẫn là ấn tượng lần đầu tiên khi hắn gặp Mỹ Vân, nhìn thoáng qua cô là một phụ nữ xinh đẹp nhưng không thể gọi là xuất chúng.
Chỉ có điều cô có nét duyên dáng rất riêng, càng tiếp xúc càng bị cô thu hút.
"Nếu bây giờ tôi đề nghị cô quay trở về bên tôi, cô nghĩ sao?"
"Tôi nhổ vào!"
Trương Mỹ Vân quả quyết khẳng định.
Thẩm Toàn Đức đưa tay nâng cằm Trương Mỹ Vân lên nhưng cô quay đi thể hiện sự cự tuyệt: "Đừng chạm vào tôi..."
"Sao nào, có mới nới cũ à?"
Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mặt Thẩm Toàn Đức, chân thành khuyên nhủ anh ta: "Anh tỉnh táo lại đi, đừng làm mấy chuyện điên