Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối.
"Không nói!"
"Có mà anh không biết ấy"
Hai người cãi qua cãi lại một hồi.
Nhưng không khí rất vui về.
"Anh đương nhiên biết thứ gì quan trọng với em nhất rồi...!
"Anh không biết!"
"Biết!"
"Không biết!"
Chúng Thanh Phong gài độ Trương Mỹ Vân.
"Nếu anh nói đúng thứ quan trọng nhất với em, anh sẽ được gì?"
"Em sẽ nấu cho anh một bữa đảm bảo ngon mất lưỡi luôn."
Trương Mỹ Vân hứa hẹn.
"Nghe có vẻ hấp dẫn đấy"
"Vậy nếu anh đoán sai thì sao?"
Trương Mỹ Vân hỏi ngược lại.
"Anh sẽ mời em đi ăn bất cứ nhà hàng nào em thích.
Ok?"
"Em muốn ăn đồ do anh nấu cơ"
"Em biết là anh không thích vào bếp và không biết nấu ăn rồi còn gì"
"Chính vì vậy nên em mới càng muốn được ăn món anh nấu"
Cô nàng này đang muốn làm khó anh đây mà.
Nhưng vụ gài độ này anh cầm chắc 99% chiến thắng trong tay nên đương nhiên không ngần ngại với điều kiện cô đưa ra.
"Ok! Anh đồng ý! Nếu anh nói không đúng điều quan trọng nhất đối với em, anh sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn sơn hào hải vị ba ngàn tám trăm món cho em ăn"
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Trương Mỹ Vân móc tay làm dấu với Chúng Thanh Phong.
"Giờ anh nói đi, điều quan trọng nhất đối với em là gì?"
Chúng Thanh Phong giơ một ngón tay lên.
"Chỉ một từ thôi: TIỀN"
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong vẻ ngạc nhiên "Sao anh biết?"
"Anh còn biết em sợ gì nhất cơ"
"Là gì?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Em định biến nhà mình thành cái nhà kho đấy à?"
Trương Mỹ Vân bĩu môi.
"Nhiêu đây ăn nhằm gì.
Anh tiếc tiền nên mới không cho em mua nữa đúng không?"
"Nhớ quy tắc 80/20 anh nói với em hôm trước không?"
Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng