Đúng như Chúng Thanh Phong dự đoán, cô gái nhỏ này không hề mong manh, yếu đuối như dáng vẻ bên ngoài của mình.
Anh khoanh hai tay trước ngực, lặng lẽ quan sát xem Trương Mỹ Vân sẽ xử lý người yêu cũ và trà xanh ngang ngược kia thế nào.
Cầm Thanh Tú cố hất tay Trương Mỹ Vân ra nhưng không được.
"Buông ra"
"Cô bảo tôi buông thì tôi phải buông à?"
"Cô có biết tôi là ai không hả?"
Cầm Thanh Tú lớn tiếng la lối.
Mỹ Vân tươi cười, giơ tay Cảm Thanh Tú lên nói lớn rõ ràng, rành mạch rãng "Ở đây có một cô gái không biết mình là ai, có ai có thể giúp cô ta biết thân thế của mình không?"
Cầm Thanh Tú tự nhiên vì chính câu hỏi của mình, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc chứng Alzheimer, một người đãng trí, tâm lý, thân kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa.
Điều đó khiển mọi người xung quanh cười phá lên.
Chúng Thanh Phong gật gù, cảm thấy hài lòng trước cách xử lý của Trương Mỹ Vân.
Cô rất thông minh khi vận dụng khéo léo phương pháp "gậy ông đập lưng ông", sử dụng chính câu nói của Cầm Thanh Tú để quật lại cô ta.
Thẩm Toàn Đức cảm thấy vô cùng khó xử khi phải đứng giữa vợ và người yêu cũ.
Nhưng hiện tại Cầm Thanh Tú là người ảnh hưởng trực tiếp tới tiên đồ, công danh sự nghiệp của anh ta nên đương nhiên phải nghiêng về phía cô ta rồi.
"Mỹ Vân, em buông tay Thanh Tú ra đi.
Chỉ cần em nhận sai và xin lỗi cô ấy thì bọn anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa.."
Thẩm Toàn Đức lên tiếng khuyên nhủ Trương Mỹ Vân.
Chẳng chút nao núng hay sợ hãi, Trương Mỹ Vân nhếch môi cười, chậm rãi nói.
"Tôi bị chó cắn trộm không được tự vệ mà còn phải quay sang xin lỗi chó hả? Ở đâu ra cái đạo lý đó vậy?"
Từ nhỏ tới lớn, được yêu chiều, nâng niu như công chúa, chưa bao giờ Cầm Thanh Tú bị người ta sỉ nhục thế này.
Cô ta giận đến run người, giơ tay còn lại lên định tát Trương Mỹ Vân.
"Đủ rồi đấy!"
Chúng Thanh Phong giữ tay kia của Câm Thanh Tú lại.
Sự xuất hiện của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy an