Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn còn đang ngây ngốc, không hiểu câu nói kia của Chúng Thanh Phong có ý nghĩa gì thì anh giải thích luôn: "Không phải vừa rồi em bảo anh trông cũng được thôi hả?"
Thì ra là chuyện này.
Trương Mỹ Vân không nghĩ Chúng Thanh Phong quan trọng vấn đề ngoại hình.
Nhưng có vẻ như cô đã nhầm.
Nếu anh thật sự quan tâm tới việc người khác đánh giá vẻ bề ngoài của mình thì cô không ngại trêu chọc anh một chút.
Trương Mỹ Vân tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt Chúng Thanh Phong.
Công bằng mà nói thì Thanh Phong rất đẹp, thanh thoát nhưng không hề yểu điệu.
Dáng người dong dỏng, tóc đen, vầng trán cao, đôi mắt màu hổ phách kiên định, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn quyến rũ.
Nhìn xuống tới môi của Thanh Phong, đột nhiên Mỹ Vân liếm môi.
Cô sợ nếu nhìn môi anh thêm một giây nữa thôi, đầu óc sẽ tưởng tượng chuyện không nên xảy ra.
Do đó, cô đã nhanh chóng quay mặt đi không quên tặng anh một câu đánh giá hời hợt: "Đúng là khá được thật."
Chúng Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Trương Mỹ Vân.
Dường như câu trả lời vừa rồi của cô không khiến anh cảm thấy hài lòng.
Anh tiếp tục chất vấn: "Chỉ khá được thôi à?"
Không nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.
"Em có thể nhìn kĩ hơn nữa được không?"
Chúng Thanh Phong đề nghị.
Trương Mỹ Vân phũ phàng từ chối: "Ngày nào em cũng nhìn thấy anh còn chưa đủ sao?"
"Nhưng không phải lúc nào cũng có cơ hội để được nhìn anh ở khoảng cách gân như thế này."
Quả đúng là như vậy thật, nhưng dù sao Trương Mỹ Vân cũng không muốn thừa nhận vẻ ngoài đẹp như một vị thân của Chúng Thanh Phong.
Cô ngang bướng bảo vệ ý kiến của mình: "Dù gần hơn nữa thì cũng vậy thôi."
Anh thậm chí còn tán thưởng cô: "Tại sao trên thế gian này lại tôn tại người phụ nữ khi giận dữ cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu thế này?"
Trương Mỹ Vân định trả treo lại rằng: "Tại sao trên