Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt vừa xoay người, còn chưa kịp bước đi thì đã bị bà Nguyễn Ngọc Linh chặn lại.
"Mỹ Vân à, chuyện này chỉ có con mới giúp được Cẩm Đan.
Nếu con không đồng ý giúp thì chị gái con chỉ có con đường chết mà thôi.
"
Có việc câu xin người ta giúp đỡ, thái độ của bà Nguyễn Ngọc Linh rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, bộ dạng khép nép hơn hẳn so với thường ngày.
Nhưng đột nhiên bà ta thay đổi ba nghìn tám trăm độ như vậy khiến Trương Mỹ Vân không kịp thích ứng.
Bà Nguyễn Ngọc Linh đưa tay ra định chộp lấy tay Trương Mỹ Vân nhưng theo phản xạ tự nhiên, cô rụt tay lại.
Bà ta nhìn cô vẻ đau khổ: "Từ lúc nào mà con tránh mẹ như tránh tà vậy Mỹ Vân?"
Xưa nay tình cảm giữa hai người vốn không hề tốt đẹp.
Nói trắng ra là chẳng khác nào mối quan hệ giữa dì ghẻ con chông.
Nhớ lại năm tháng tuổi thơ bất hạnh của mình, Trương Mỹ Vân còn ngỡ cô nhờ lời mắng chửi và những trận đòn roi của bà Nguyễn Ngọc Linh mà lớn lên.
Trước đây Trương Mỹ Vân đã nghĩ chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe lời sẽ được mẹ yêu thương giống như anh trai và chị gái.
Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của Mỹ Vân, dù cô có làm cách nào đi chăng nữa thì bà Nguyên Ngọc Linh cũng không hài lòng, và luôn cảm thấy chướng mắt trước sự hiện diện của cô.
Người ta không thể mãi yêu thương một người chẳng bao giờ quan tâm, ngó ngàng đến mình.
Bởi vậy mà đối với bà Nguyễn Ngọc Linh nói riêng, và những người trong gia đình nói chung lòng Trương Mỹ Vân đã nguội lạnh từ lâu.
"Việc Trương Cẩm Đan gây ra, chị ta phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Việc này tôi sẽ không giúp và cũng không muốn giúp.
"
Trương Mỹ Vân thẳng thừng từ chối.
Thấy Trương Mỹ Vân định đi, bà Nguyễn Ngọc Linh vội dùng lời nói thành khẩn để giữ cô lại: "Mỹ Vân, con đừng đi.
Con đừng đi mà.
Mẹ biết, trước đây mẹ sai rồi, là mẹ có lỗi với con.
Mẹ không nên đối xử với con như vậy.
Nhưng chuyện này là lỗi của một mình mẹ, không liên quan gì tới Cẩm Đan.
Nói gì thì nói, hai đứa cũng là chị em, trong người chảy cùng một dòng máu, lại cùng nhau lớn lên.
Cho dù như thế nào lần này con cũng giúp Cẩm Đan một lần được không?"
Để cứu Trương Cẩm Đan thoát khỏi việc bị kiện và đối diện với bản án 20 năm tù, thì dù phải quỳ xuống dập đầu câu xin Trương Mỹ Vân bà Nguyễn Ngọc Linh cũng làm chứ đừng nói là thái độ khép nép, hèn mọn như lúc này.
Trương Mỹ Vân chỉ đứng yên, không nói gì khiến Lại Minh Nguyệt tưởng rằng cô đã bị bà Nguyễn Ngọc Linh làm cho mềm lòng nên khẽ thủ thỉ vào tai bạn mình: "Đừng nghe bà ta nói.
Hãy nhớ tới những tổn thương họ mà đã gây ra cho mày.
"
Bà Nguyễn Ngọc Linh trừng mắt lườm Lại Minh Nguyệt, xắt xéo nói: "Chuyện gia đình chúng tôi không cần cô xen vào.
"
Lại Minh Nguyệt cũng không phải dạng vừa, cô trợn mắt liếc xéo bà Nguyễn Ngọc Linh đủng đỉnh nói: "Cái này người ta gọi là luật nhân quả nhãn tiền đấy"
"Cô! Cô!
Bà Nguyễn Ngọc Linh đang tức hộc máu thì Lại Minh Nguyệt lại tiếp tục bốp chát: "Bất cứ mối quan hệ nào cũng cần phải có sự cho đi và nhận lại.
Chứ sống với những người chỉ biết nhận mà không biết cho đi thì làm sao có thể duy trì được?"
Không thể dùng lý lẽ để đối đáp lại với Lại Minh Nguyệt nên bà Nguyễn Ngọc Linh giở bài cùn, chê bôi cô là đồ hỗn láo, vô văn hoá.
So với người mang tiếng là mẹ, đã sinh ra Trương Mỹ Vân nhưng không hề thương yêu cô thì Lại Minh Nguyệt giống với người thân của cô hơn.
Vì thế, Mỹ Vân không thể để bà ta la lối, mắng chửi người thân của mình được.
Cô lên tiếng: "Những lời này tôi nghĩ bà nên để dành để nói với Trương Cẩm Đan sẽ hợp hơn đấy.
"
Bà Nguyễn Ngọc Linh há hốc mồm vì sốc: "Mỹ Vân, sao con lại bênh người ngoài như vậy?"
"Đối với tôi, Minh Nguyệt chưa bao giờ là người ngoài hết.
"
Lại Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, mặt vênh lên nhìn bà Nguyễn Ngọc Linh hỏi: "Bà nghe rõ rồi chứ?"
Mặc dù tức tới muốn xì khói nhưng bà Nguyễn Ngọc Linh vân phải nuốt cục tức xuống, lờ Lại Minh Nguyệt đi, cố gắng nhẫn nhịn