Cánh cửa khách sạn được đẩy mạnh ra.
Cùng với ánh nắng yếu ớt của mặt trời mùa đông buổi sáng chiếu thẳng vào mắt Lại Minh Nguyệt.
Mặc dù lúc này chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi nhưng sau cuộc đối thoại đáng xấu hổ với Võ Quế Sơn vừa rồi, người cô đang nóng lên vì chếnh choáng và xấu hổ.
Cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Lại Minh Nguyệt bước chân trần về phía vỉa hè, đưa tay vẫy taxi.
Một chiếc taxi chạy tới, Lại Minh Nguyệt nhanh chóng lên xe.
Cô phải lập tức rời xa khách sạn này, chạy trốn khỏi tay trợ lý với những múi cơ bụng quyến rũ của Chúng Thanh Phong, cũng là đồng nghiệp thân thiết của Trương Mỹ Vân.
Vừa bước lên taxi, Lại Minh Nguyệt nhìn thoáng qua mặt mình trong gương chiếu hậu và há hốc miệng khi thấy màu đen của mascara dính bên dưới đôi mắt đỏ ngầu, đầu tóc rối bù và làn da nhợt nhạt.
Cô trông như xác chết.
Và Võ Quế Sơn thì trông giống như một trong những anh chàng trên bảng quảng cáo quần jeans Levis.
Không có bất kì một từ ngữ nào trên thế giới này đủ khả năng diễn tả được tâm trạng của Minh Nguyệt lúc này.
Cô đưa hai tay lên ôm mặt, và ước có một cái hố ở ngay bên cạnh để nhảy xuống.
Cả cuộc đời mình, Lại Minh Nguyệt chưa bao giờ làm việc gì đáng xấu hổ như vậy.
Thật không thể tin được là cô đã say rượu và tới khách sạn cùng với Võ Quế Sơn.
Nếu biết chuyện này bố mẹ cô sẽ chặt đầu cô, còn Trương Mỹ Vân sẽ tế cho cô một trận.
Sau khi từ khách sạn trở về, Lại Minh Nguyệt nằm bẹp trên giường, nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân mình.
Chẳng hiểu sao hình ảnh Võ Quế Sơn quấn chiếc khăn tắm hững hờ trên hông, để lộ ra những múi cơ bụng săn chắc lại cứ quẩn quanh trong đầu Lại Minh Nguyệt.
Lẽ nào đây chính là hệ quả của việc lâu rồi không yêu đương của cô? Lại Minh Nguyệt lắc đầu cố gạt bỏ hình ảnh Võ Quế Sơn ra khỏi tâm trí mình.
Minh Nguyệt định ăn dầm nằm dề trên giường nhưng cú điện thoại bất ngờ của Trương Mỹ Vân vào lúc năm giờ chiều đã khiến kế hoạch của cô bị phá sản hoàn toàn.
Trương Mỹ Vân rủ Lại Minh Nguyệt ra ngoài ăn tối, nhưng Minh Nguyệt không có tâm trạng đi đâu.
Vì vậy Mỹ Vân đã mua đồ tới nhà người bạn thân của mình để nấu lẩu.
Vừa thấy Trương Mỹ Vân, Lại Minh Nguyệt hỏi ngay: "Mấy hôm nay mày biến đi đâu thế?"
"Có vài chuyện cần tĩnh tâm suy nghĩ nên phải lên núi ở ẩn"
Trương Mỹ Vân trả lời qua quýt.
Trong khi Trương Mỹ Vân chế nước lẩu, Lại Minh Nguyệt sơ chế thực phẩm, nhặt rau.
Cô hỏi: "Chuyện gì nghiêm trọng tới nỗi mày phải tắt điện thoại rồi bỏ trốn?"
"Tao bỏ trốn bao giờ? Mày làm như tao là tội phạm bị truy nã không bằng! "
"Chuyện mày bỏ đi liên quan tới Trương Cẩm Đan hả?"
Lại Minh Nguyệt dò hỏi.
Trương Mỹ Vân lắc đầu.
Những ngày một mình trên Sa Pa vừa qua, Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô cố gắng gạt bỏ những chuyện không vui vẻ và tổn thương trong quá khứ, quyết định phải bước tiếp về tương lai.
"Không, chuyện giữa tao và Thanh Phong.
"
"Mày với anh ấy làm sao? Anh ấy đối xử không tốt với mày à?"
Ngừng công việc đang làm, Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt thổ lộ tâm tình trong lòng: "Tao muốn biết anh ấy có yêu tao không.
"
"Kết quả thế nào?"
"Chúng Thanh Phong nói thích tao, nói thương tao.
Nhưng anh ấy không yêu tao!
Trương Mỹ Vân buôn bã nói.
"Anh ấy có ý định kết hôn với mày không?"
Lại Minh Nguyệt thẳng thắn hỏi.
Trương Mỹ Vân không chắc lắm, nhưng cô lờ mờ đoán ra Chúng Thanh Phong thật sự có ý định đó nên gật đầu.
Nhiều lúc Lại Minh Nguyệt thật sự không hiểu bạn mình đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Cô phân tích: "Một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiên, vừa có tài thích mày, thương xót mày, muốn kết hôn với mày thế là quá hoàn mỹ rồi.
Mày còn đòi hỏi gì nữa hả Vân?"
Trương Mỹ Vân muốn có được trái tim Chúng Thanh Phong, muốn có được tình yêu của anh.
Cô cảm thấy đó là một mong muốn hoàn toàn chính đáng.
Trong vấn đề này, Lại Minh Nguyệt có suy nghĩ khác hẳn bạn thân của mình.
Cô không tin, không bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh cửu.
Trên đời này làm gì có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu thôi.
Theo sự hiểu biết của Lại Minh Nguyệt về cuộc đời thì kiểu