Ngô Chí Kiên đoán được trước cả khi gửi bức ảnh của hẳn và Trương Mỹ Vân đi, rằng Chúng Thanh Phong sẽ lập tức gọi điện cho hắn.
Quả nhiên, chưa đến một phút sau chuông điện thoại của Ngô Chí Kiên reo vang.
Màn hình điện thoại hiển thị số của Chúng Thanh Phong.
Liếc nhìn Trương Mỹ Vân, Ngô Chí Kiên thông báo: "Bạn trai em gọi"
Mặc dù biết Chúng Thanh Phong không yêu mình nhưng Trương Mỹ Vân tin rằng anh sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Theo bản năng, Mỹ Vân nhoài người về phía Ngô Chí Kiên định cướp chiếc điện thoại từ tay hắn.
Nhưng Ngô Chí Kiên đã đoán được ý đồ của cô, liền trực tiếp nút từ chối cuộc gọi.
Sau đó Ngô Chí Kiên rời khỏi căn phòng đang giam giữ Trương Mỹ Vân, đi tới phòng làm việc của mình.
Hắn vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp ấm chỗ thì chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.
Vẫn là cuộc gọi từ Chúng Thanh Phong.
Là người đang nắm thế chủ động nên Ngô Chí Kiên không nhấc máy ngay.
Hản để cho điện thoại rung tới hồi chuông cuối cùng mới nhàn nhã cầm lên, gạt nút nghe.
Đây không phải một cuộc điện thoại thông thường, mà là cuộc đấu trí đầy căng thẳng giữa giữa Chúng Thanh Phong và Ngô Chí Kiên.
Họ đều là những người từng trải, rắn mặt trên thương trường, đầu đầy sỏi.
Cùng được sinh ra ở vạch đích, ngậm thìa vàng trong miệng nhưng mỗi người lại có một lựa chọn riêng để gầy dựng sự nghiệp của minh.
Ngô Chí Kiên tiếp quản đế chế bất động sản khổng lồ từ người cha quá cố để lại.
Ngoài việc kinh doanh đất đai, địa ốc hắn còn đá chéo sân sang buôn bán hàng cấm.
Ngô Chí Kiên buôn ma túy, hồng phiến, thuốc lắc, ketamin!
không phải với mục đích làm giàu mà là để thỏa mãn cảm giác kích thích của bản thân.
Do đó hắn chẳng thiếu mưu hèn kế bẩn để đối phó với Chúng Thanh Phong.
Dĩ nhiên Chúng Thanh Phong chẳng phải gã công tử bột chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, để cho người ta dắt mũi.
Ngay từ thuở thiếu thời anh đã lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không ÿ lại, dựa dẫm vào ông ngoại giàu có.
Từng nếm qua không ít đắng cay thất bại trên thương trường, nên đương nhiên Chúng Thanh Phong cũng tích lũy cho mình đủ mưu mô, thủ đoạn.
Lần này Chúng Thanh Phong sẽ tập trung toàn lực đấu với Ngô Chí Kiên một trận.
Sở dĩ lần trước anh bị Ngô Chí Kiên căn lén là do chủ quan, khinh địch.
Nhưng Chúng Thanh Phong đâu phải kẻ ngốc để phạm cùng một lỗi tới hai lần.
Cả Ngô Chí Kiên và Chúng Thanh Phong cùng áp điện thoại vào tai trong im lặng.
Sự im lặng ngột ngạt tưởng chừng sẽ kéo dài mãi cho tới khi cuối cùng, để chiếm thể chủ động Ngô Chí Kiên cũng lên tiếng trước: "Thích bức ảnh tôi gửi tặng không?"
"Rất sinh động và đáng yêu.
Cảm ơn nhé"
Chúng Thanh Phong tưng tửng trả lời.
"Không định đáp lễ tôi à?"
Chúng Thanh Phong thừa thông minh để hiểu ngụ ý của Ngô Chí Kiên, hắn muốn nhận được ảnh của Phạm Khả Hân.
Nhưng không có người thì lấy đâu ra ảnh đây? Để giữ an toàn cho Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong bắt buộc phải che giấu thông tin Phạm Khả Hân mất tích.
Anh ra yêu cầu ngược lại với Ngô Chí Kiên.
"Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với Trương Mỹ Vân"
"Vợ tôi trước.
"
Chúng Thanh Phong cảm thấy máu trong huyết quản của anh muốn sôi lên khi nghe Ngô Chí Kiên gọi Phạm Khả Hân là "vợ".
Nếu hắn thật sự coi cô là vợ thì phải xót thương, trân trọng thay vì cưỡng chế khiến cô thần trí điên loạn rồi tống vào bệnh viện tâm thần.
"Trương Mỹ Vân trước!"
"Không ai có quyền ra điều kiện với tôi"
Ngô Chí Kiên gắn giọng cảnh cáo.
"Đó là trước kia thôi.
Giờ thì có rồi đấy.
Sau khi nói chuyện với Trương Mỹ Vân tôi sẽ để anh được toại nguyện"
"Nhắc để anh nhớ, tôi không phải người giỏi kiên nhẫn đâu"
"Theo trí nhớ của tôi thì ngược lại đấy.
Nếu không phải người kiên nhẫn, anh đã xử lý tôi ngay lập tức khi biết về mối quan hệ giữa tôi và Khả Hân, chứ không đợi tới ba tháng mười bảy ngày mới cắn trộm tôi một cái đầu.
"
Ngô Chí Kiên vò nát tờ hợp đồng đã ký tên, đóng dấu công ty đang đặt trước mặt.
Tên Chúng Thanh Phong khốn kiếp.
Anh ta dùng từ "cQAn trộm" khác nào đang nói Ngô Chí Kiên là chó? Mặc dù rất muốn đối đáp lại, ném thẳng vào mặt Chúng Thanh Phong những câu từ mang tính chất sỉ nhục cao hơn nhưng hiện tại