Sự xuất hiện kịp thời của Võ Quế Sơn đã cứu Trương Mỹ Vân một bàn thua trông thấy.
Nếu không có anh cô cũng chưa biết mình sẽ xử lý tình huống vừa rồi thế nào.
Vừa theo Võ Quế Sơn đi về phía bàn làm việc, Trương Mỹ Vân vừa bày tỏ niềm cảm kích trong lòng với anh.
"Chao ôi! Anh Sơn đúng là vị cứu tinh của em đấy nhé.
Nếu vừa rồi anh không tình cờ xuất hiện thì em đã bị Phan Hà Liên quay như chong chóng rồi.."
Đang đi, nghe Trương Mỹ Vân nói vậy Võ Quế Sơn liên dừng lại khiến cô mất đà, đâm sầm vào lưng anh.
Mỹ Vân mặt nhăn nhó vì đau, đưa tay xoa xoa trán.
"Sao tự dưng anh lại dừng lại?"
Võ Quế Sơn quay người, mặt đối mặt với Trương Mỹ Vân, khẽ thì thầm.
"Trên đời này chẳng có chuyện gì xảy ra một cách tình cờ hết.
99,99% những tình huống diễn ra một cách tình cờ đều là sự sắp đặt có chủ đích"
Trương Mỹ Vân há hốc mồm kinh ngạc, "nói vậy có nghĩa là...!
Vừa rồi anh cố tình tới giải cứu em à?"
"Vâng ạ!"
Trương Mỹ Vân vẫn mù mờ chưa hiểu.
"Nhưng làm thế nào anh biết được em đang gặp rắc rối với Phan Hà Liên để mà tới giúp?"
"Khắp cái tập đoàn này nơi nào cũng có tai mắt của tôi hết đó bà nội ơi.
Lúc nãy tôi đang sắp xếp tài liệu cho boss chuẩn bị đi họp thì nhận được mật báo bà đang cãi nhau tay đôi với người ta.
Tôi đoán thể nào bà cũng bị yếu thế nên phải bỏ cả boss, ba chân bốn cảng chạy tới giúp bà đấy ạ"
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt.
Cô vẫn còn một đống câu hỏi trong đầu muốn Võ Quế Sơn giải đáp.
"Nhưng làm sao anh tìm được điện thoại của em hay vậy?"
"Ăn may thôi"
"Là sao?"
Võ Quế Sơn thở dài, rồi trình bày suy nghĩ của mình cho Trương Mỹ Vân nghe.
"Anh đoán Phan Hà Liên sẽ không giữ điện thoại của em trong người mà đem đi thủ tiêu rồi.
Anh còn chẳng bằng một nửa của anh Phong"
"Anh lại khiêm tốn rồi!"
"Không, đấy là anh nói thật"
"Cái này người ta gọi là