Đường Dư biểu hiện rất là lạnh nhạt, thói quen của Tô Niên Niên cứ như đã ăn sâu vào máu cậu ta, nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên cậu không cũng cảm thấy việc...này có cái gì đặc biệt:
Cả bàn ánh mắt sáng quắc nhìn cậu ta.
Đường Dư run lên, lập tức cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
" tớ ăn xong rồi." Tống Dư Hi và Chúc Thành đồng thời lên tiếng, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Tô Niên Niên ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ ăn không hết một nửa, Tống Dư Hi ăn ít còn không có gì lạ, còn dạ dày Chúc Thành rất to nhưng rõ ràng ăn cũng không hết, lại muốn làm gì vậy?
"Trư ca, cậu ăn no rồi hả?"
Chúc Thành cuống quít gật đầu, " no... no rồi, tiểu Hi, chúng ta trở lại phòng học."
"Được được." Tống Dư Hi phối hợp, hai người nhanh chóng đi, để lại vẻ mặt mờ mịt của Tô Niên Niên.
Bên người ngồi bốn cái mỹ nam, quang chung quanh tầm mắt của mọi người làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, huống chi còn tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Tô Niên Niên ăn mấy muỗng nữa cũng không có khẩu vị, "em cũng đi về lớp đây..."
"Ăn ít như vậy sao được, ăn nhiều một chút, dì nói em nay gầy hơi rồi." Trần Nguyên mặt không đổi sắc, làm vẻ mặt mình là anh trai tốt, lại gắp thêm đồ ăn cho Tô Niên Niên.
"Đúng vậy, cậu còn có muốn ăn gì hay không? Tớ đu mua cho!" Dạ Tinh Vũ xung phong nhận việc.
Tô Niên Niên đau khổ lắc đầu, cô bây giờ không muốn ngồi ở đây một giây phút nào cả.
"Đường Dư, ăn vậy được rồi, chúng ta đi thôi." Tô Niên Niên đẩy đĩa cơm của Đường Dư ra, Đường Dư tính tình cũng rất tốt, để đũa xuống chuẩn bị rời đi cùng cô.
Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt lạnh như băng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần mắt nhìn Tô Niên Niên lôi kéo canh tay cậu ta, tự giễu cười cười.
Đường Dư cũng mở mắt nhìn, ánh mắt lạnh nhạt không sợ nhìn anh.
Hai nam nhân im lặng đói chọi gâyn gắt, hết sức căng thẳng.
Đợi cho hai người Tô Niên Niên rời khỏi, Trần Nguyên
mới thở dài nói: "Tinh Vũ, làm sao bây giờ, em gái anh cứ như vậy bị bắt."
Đầu Dạ Tinh Vũ thất lạc rủ xuống, chỉ có Cố Tử Thần ghét bỏ xoa xoa tay, "Nhàm chán."
Anh đứng dậy rời khỏi, Trần Nguyên nhìn bàn đồ ăn, cơ hồ còn y nguyên, xem ra sở thích sạch sẽ của anh ta ngày càng trầm trọng rồi.
"Anh ấy làm sao vậy, rõ ràng anh ấy chủ động tới chứ có ai ép đâu..." Dạ Tinh Vũ bất mãn phỉ nhổ, Trần Nguyên hiểu rõ cười, sờ đầu Dạ Tinh Vũ, "em về sau mà sẽ biết."
"Nha..." Dạ Tinh Vũ cái hiểu cái không gật đầu, một giây sau, Trần Nguyên gõ hai cái lên đầu cậu ta, "Nhưng nhớ kỹ, không cho phép rình mò em gái anh, muốn cùng em ấy ôm ấp thì..., anh sẽ đối đãi "Ôn nhu" với em đấy..."
Dạ Tinh Vũ sợ run.
Tô Niên Niên lôi kéo Đường Dư đi lên trên lầu, Đường Dư trầm mặc theo ở phía sau.
"Cậu cũng không hỏi tớ mang cậu đi đâu sao?" Tô Niên Niên có chút nghi hoặc.
Đường Dư mỉm cười, lắc đầu.
Chỉ cần cô ở đây, ở đâu cậu ta đều vui vẻ chịu đựng.
Tô Niên Niên kéo ra khóe miệng, đi đến tầng cao nhất, đẩy ra cửa sắt trước mặt.
Là sân thượng.
Ở chỗ này rất trống trải, chỉ có cỡ nữa cái hành lang, ở giữa có bồn hoa nhỏ, cho rằng là trang trí.
Bình thường có rất ít học sinh tới nơi này, hiện tại không có một bóng người, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tô Niên Niên ngồi trên ghế dài, mỉm cười nhìn Đường Dư, "Hiện tại có thể nói cho tớ biết, cậu vì sao chuyển tới đây học?"
Đường Dư mở to hai mắt, "Học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ."
"... cậu cảm thấy tớ sẽ tin tưởng sao?"