Đường Dư ngồi xuống bên cạnh cô, sau nửa ngày trầm ngâm, "Kỳ thật... Tớ vì một người mà đến."
Tô Niên Niên hai mắt tỏa sáng, "Ai? Nam hay nữ vậy? Chẳng lẽ là tớ, ha ha ha, tớ biết ngay chúng ta là anh em tình thâm mà!"
Đường Dư trong khoảng thời gian ngắn giật mình, lông mi run rẩy, môi mím thật chặc.
Sau nửa ngày, cậu ta mới quay đầu đi, "Không phải cậu."
Tô Niên Niên đang điên cuồng cười, thoáng cái bị cậu ta đánh vào đáy cốc, đành phải xấu hổ "Ah" một tiếng.
Nhưng nữ nhân đều thích bát quái, Tô Niên Niên cười trộm, tròng mắt quay tròn di chuyển.
Chẳng lẽ Đường Dư có người mình thích rồi hả? Không thể tưởng được cái cầu gỗ này cuối cùng cũng thông suốt.
Nàng ra vẻ thâm trầm, "Vậy người này đối với cậu mà nói nhất định rất trọng yếu rồi, nhất định là cô gái xinh đẹp rồi, đã ôn nhu, lại xinh đẹp, cười rộ lên còn ngọt ngào..."
Càng nói Đường Dư càng khẩn trương, ánh mắt trốn tránh, cậu ta xoa xoa đôi bàn tay, không có sức phản bác, "Không phải con gái."
Ôi trời!!
Tô Niên Niên kinh ngạc, nguyên lai... Nguyên lai Đường Dư không thích con gái, mà là con trai hả!!
Trách không được những năm gần đây, đều không thấy hắn cùng cái con gái nào nói chuyện, nguyên lai chân tướng là thế này...
Ở Tô Niên Niên trong mắt, Đường Dư dù là cái đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cũng sẽ không nói dối, cũng sẽ không che dấu, cho nên đương nhiên đã hiểu lầm Đường Dư hướng giới tính.
Vốn là ôm tâm tình trêu chọc, Tô Niên Niên đã hóa thành đồng tình, nàng vỗ vỗ Đường Dư bả vai, lời nói thấm thía nói: "Đường Dư, mỗi người đều có truy cầu chính mình tình yêu quyền lợi, ngươi yên tâm, ta sẽ không kỳ thị ngươi đấy."
Đường Dư: "..."
Bị hiểu lầm rồi nhưng không dám giải thích, loại cảm giác này thật sự là đau xót (a-xit).
Trở lại phòng học, Tống Dư Hi xem Tô Niên Niên ánh mắt trở nên vi diệu.
Thế cho nên đến trưa, Tống Dư Hi đều đứng ngồi không yên.
Thừa dịp tiết cuối cùng là tiết tự học, Tống Dư Hi lặng lẽ chọc chọc Tô Niên Niên cánh tay, "Cậu cùng Đường Dư đến tột cùng là có quan hệ như thế gì vậy?..."
Hôm nay như thế nào mà tất
cả mọi người đều hỏi mình vấn đề này, Tô Niên Niên có chút buồn bực.
"Bạn tốt nha, chúng tớ từ khi lần đầu tiên mà nhận thức, chứ cậu nghĩ quan hệ gì đây?"
"Như vậy sao..." Tống Dư Hi biểu lộ giãy dụa, "Thật sự chỉ là bạn bè sao?"
Tô Niên Niên nghĩ nghĩ mới trả lời, "Bằng không thì sao?"
Đối với cô mà nói, tình bạn cô với Đường Dư quả thực không quá thuần khiết, hai người căn bản không có điểm chung gì nhiều.
Đương nhiên, đây chỉ là đơn phương Tô Niên Niên nghĩ.
Tống Dư Hi như trút được gánh nặng, cô biết rõ Tô Niên Niên sẽ không lừa gạt cô, xoắn xuýt dưới lại lần nữa mở miệng, "Cái kia... Trần Nguyên là đang truy cậu à?"
"Làm sao có thể." Tuy cô với Trần Nguyên không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng là hàng thật giá thật anh em nha.
"Thế nhưng mà... Tớ thấy hai người quan hệ rất tốt..." Tống Dư Hi ấp a ấp úng mà nói.
Tô Niên Niên chống cái trán, "Bởi vì chúng tớ là người một nhà ah..."
Tống Dư Hi mở to con ngươi, "Người một nhà?" Tại biết được Tô Niên Niên xác định trả lời thuyết phục về sau, cô lại thật lo về chỉ số thông minh của chính mình.
Ah ah ah, cho nên hai người bọn họ căn bản không phải một cặp, mà là anh em?
Tô Niên Niên lắc đầu, dù sao cô với Trần Nguyên quan hệ cũng không cần phải giữ bí mật, nói cho Tống Dư Hi cũng không có gì lớn.
Nhưng cô không biết, chuyện này sẽ cho tương lai của cô đem đến bao nhiêu phiền toái.
Tiếng chuôn tan học vang lên, Tô Niên Niên lười biếng thu thập đồ đạc, Đường Dư thấp giọng nói, "Tớ đưa cậu trở về."
Chúc Thành vẻ mặt như ăn ***, hiện tại tán gái đều như vậy chủ động rồi hả?