Cái gọi là Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí (hoạ nhiều hơn phúc), đại khái chính là miêu tả tình huống hiện tại của Sở Trạm.
Mọi người đều biết, từ sau khi U Ảnh Các Diệp thị qua đời, Hoàng đế liền vẫn luôn bi thương, ngay cả triều chính cũng chậm trễ rất nhiều, thậm chí nương cơ hội này giết không ít người bị hiềm nghi đầu độc trong cung.
Trừ một ít nhân vật nhỏ hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ ra, trong đó cũng không thiếu các tai mắt ngầm mà đại thần đã thu mua xếp vào trong cung.
Chuyện này tính là một hồi bi kịch, vô luận là đối tiểu Hoàng đế hay những đại thần mất đi tai mắt, bất quá đương nhiên không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Mọi người vốn dĩ nghĩ chờ thời gian trôi qua, Hoàng đế sẽ khôi phục bình thường, nhưng ai biết chỉ mới mấy ngày, chiến báo từ biên quan lại được đưa tới lần nữa, tin được truyền đến cũng không phải tin tốt lành gì.
Chuyện mà Sở Trạm và vài đại thần nhìn xa lo lắng trước đó rốt cuộc xảy ra, Việt Quốc chung quy vẫn bội tín đơn phương xé bỏ hiệp nghị ngừng chiến vừa ký một năm trước.
Vào ngày thứ bảy Quan Định Bắc và đệ nhất đại tướng của Tề Quốc giằng co ở Sa Khâu Thành, Việt Quốc đột nhiên phát động tập kích bất ngờ.
Mà địa điểm tập kích bất ngờ, cư nhiên trùng hợp đúng là Tụ Kỳ Quan trong lời nói của Binh bộ Thượng thư.
Lúc đó tuy triều đình đã có dự đoán, phái binh qua đó tăng mạnh phòng bị, bất quá hành sự vội vàng, chưa kịp bày bố xong, thiết kỵ của Việt Quốc đã đột nhiên xuất hiện.
Cho nên Tụ Kỳ Quan tuy thủ vững nhiều hơn mấy ngày so với dự tính ban đầu, nhưng cuối cùng vẫn rất nhanh bị thiết kỵ của Việt Quốc công phá đại môn.
Trong mớ tin tức được truyền về, chuyện đáng mừng duy nhất chính là những quân lính canh gác cũng biết tầm quan trọng của Tụ Kỳ Quan, vì thế sau khi thành bị phá đều trốn ở phố lớn ngõ nhỏ trong Tụ Kỳ Quan.
Sau khi Việt quân vào thành liền bắt đầu *triền đấu*(kéo dài, dây dưa) cùng nhóm kỵ binh đã mất ưu thế sau khi vào thành, hơn nữa thường xuyên đánh lén lương thảo của địch quân, gây không ít phiền toái cho bọn họ.
Lúc quân báo tám trăm dặm khẩn cấp truyền vào Sở Kinh, thời gian đã qua bảy tám ngày.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, triền đấu bên trong Tụ Kỳ Quan không có khả năng dẫn đến thay đổi lớn gì, chút ít Sở quân cho dù có thể dựa vào những phòng ốc che chắn cùng Việt quân triền đấu nhất thời, cũng nhất định không thể lâu dài.
Thời gian đều đã qua lâu như vậy, không biết Tụ Kỳ Quan hiện nay có bị Việt quân chiếm lĩnh hay chưa.
Tin tức truyền đến, cả triều khiếp sợ, Trang Vương Định Vương liền lập tức diện thánh.
Cũng may Sở Trạm mấy ngày nay tuy rằng uể oải không phấn chấn, chính vụ chậm trễ rất nhiều, nhưng quân vụ vẫn xử lý rất nhanh, cho nên khi Trang Vương Định Vương tiến cung, Sở Trạm đã xem qua phần quân báo vừa mới truyền đến kia.
Tâm trạng của Hoàng đế thoạt nhìn cũng không tốt lắm, trên mặt tái nhợt không nói, dưới mắt còn có quần thâm, có thể gần đây chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng.
Hai vị Vương gia nhìn vào mắt, đáy lòng vẫn có chút lo lắng, bất quá lúc này vẫn là quân tình khẩn cấp, bất chấp tất cả, lập tức đàm luận quân vụ.
Sở Trạm một tay cầm quân báo, lông mày gắt gao nhíu chặt, suy nghĩ một lát nói, "Mấy ngày trước trẫm đã điều binh mã đi về phía Bắc, Ly Ca của Long Túc Doanh từng theo trẫm đánh Việt Quốc lâu ngày, cũng coi như hiểu biết chiến thuật của Việt Quốc.
Hiện nay cha con Quan Định Bắc đều ở Sa Khâu Thành, nước xa không cứu được lửa gần, không bằng phái Ly Ca hoả tốc đi biên cương trước, mang viện quân đi Tụ Kỳ Quan."
Nghe xong Sở Trạm an bài, Trang Vương Định Vương liếc nhau, tức khắc có chút dở khóc dở cười.
Bọn họ còn sợ vị tiểu Hoàng đế này gần đây quá mức suy sút, xem nhẹ quân vụ mới vội vàng tới, không nghĩ tới lúc này vừa thấy mới phát hiện, nguyên lai trước khi bọn họ tới, Hoàng đế đã an bài tất cả.
Lúc này tuy rằng bộ dáng là cùng bọn họ thương lượng, bất quá thánh chỉ điều Ly Ca ra tiền tuyến tám phần mười đã đưa đến tay người ta rồi.
Mãi cho đến lúc này, hai vị Vương gia mới phát hiện ánh mắt của tiên đế quả không sai.
Con hắn tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy người trưởng thành, kỳ thật trong mắt hai vị Vương gia, Sở Trạm quá mức máu lạnh cũng không được bọn họ xem trọng, nếu để người khác đăng cơ, bọn họ có lẽ càng dễ tiếp nhận một chút.
Chỉ là cho đến nay bọn họ mới phát hiện, làm Hoàng đế, trong nhóm nhi tử của tiên đế cũng chỉ có Sở Trạm là thích hợp nhất.
Lúc trước Ngô Vương tuy rằng văn nhã, nhưng lại có sự mềm yếu cùng cổ hủ của văn nhân, đột nhiên xảy ra chiến sự như hiện tại hắn tất nhiên xử lý không tốt, nói không chừng Sở Quốc liền đi trên con đường hoà thân cầu hoà.
Còn Nhạc Vương nhìn trầm ổn, kỳ thật trong xương cốt vẫn là thiếu niên thiếu kiên nhẫn, hắn quá mức chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ sợ sẽ nhanh chóng đem quốc gia lâm vào con đường suy bại không thể trở lại.
Mà hiện tại, Sở Trạm làm Hoàng đế, trong vòng một năm Phùng gia sụp đổ, triều cục kỳ thật cũng không hỗn loạn như bọn họ suy đoán, bá tánh vẫn an cư lạc nghiệp như cũ.
Chính là bất thình lình xảy ra chiến tranh, hơn nữa thân nhân thân cận nhất bên người đột ngột mất đi, không khỏi nghi ngờ đây là một khảo nghiệm phi thường lớn đối với tiểu Hoàng đế.
Bất quá mặc dù đã kích nhiều như vậy, nàng lại vẫn xử lý thích đáng như cũ.
Giờ khắc này, Trang Vương cùng Định Vương vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc tán thành vị tiểu Hoàng đế này từ tận đáy lòng.
***********************************************
Ly Ca đi rồi, vào lúc Trang Vương cùng Định Vương vào cung diện thánh, hắn đã nhận được thánh chỉ của Sở Trạm, sau đó chọn một trăm Long Túc Doanh liền ra roi thúc ngựa hướng về phía Bắc.
Quân đội Việt quân cũng xem như là đối thủ cũ của Ly Ca.
Trước đây hắn mang theo kỵ binh nhập Việt Quốc, bắt lấy Thái tử Việt Quốc mới dễ dàng kết túc cuộc chiến kéo dài kia.
Hiện nay vẫn là người kia, vẫn là đối thủ cũ, thậm chí một trăm Long Túc Doanh hắn mang đi cũng có hơn phân nữa là lão binh lúc trước theo Sở Trạm trở về, có những người này trong đội, hơn nữa Sở Trạm huấn luyện thành những tinh binh, đây cũng coi như là một lực lượng hùng mạnh.
Tuy rằng quân đội ở Tụ Kỳ Quan đã sớm lơi lỏng, nhưng nhóm quân tiếp viện Sở Trạm phái đi cũng đều là tinh nhuệ, những người này không chỉ có tố chất quân sự tốt, càng là vì có thâm cừu đại hận với người Việt Quốc.
Nguyên nhân là thế, khi đại môn Tụ Kỳ Quan bị phá, bọn họ không chạy tán loạn theo những quân lính canh gác Tụ Kỳ Quan, ngược lại trốn vào phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu triền đấu cùng Việt quân, dẫn đến quân đội Việt Quốc không dám dễ dàng xâm lấn Sở Quốc.
Lúc Ly Ca mang binh đến, Tụ Kỳ Quan bị chiếm đóng kỳ thật đã hơn nửa tháng.
Dọc theo đường đi hắn cũng tập hợp không ít quân lính canh gác Tụ Kỳ Quan, chỉ là hắn không dám dùng những người này, mang đại đa số người đi huấn luyện lại, chỉ chừa số ít binh lính can đảm cẩn thận quen thuộc địa hình Tụ Kỳ Quan lại dẫn đường.
Vốn tưởng sẽ là một trận chiến cực khổ, không ngờ số Sở quân lưu lại lại khó chơi, nửa tháng đã qua, Việt quân thế nhưng còn chưa tiêu diệt hết bọn họ.
Vì thế nội ứng ngoại hợp, Ly Ca mang theo binh mã không tốn quá nhiều sức lực liền đánh vào Tụ Kỳ Quan, lần nữa đoạt lại pháo đài từ tay Việt quân đã sứt đầu mẻ trán.
Chỉ là Việt Quốc cũng không bởi vậy liền đơn giản kết thúc trận chiến này, thiết kỵ của Việt quân quay đầu ngựa, ra khỏi Tụ Kỳ Quan, liền nhanh chóng tấn công nơi khác.
Vô luận như thế nào, Ly Ca mang binh thu hồi được Tụ Kỳ Quan, đây cũng coi như là thắng lợi từ đầu trận chiến.
Hiện tại khai chiến hai hướng Tây, Bắc, chiến tuyến quá dài chiến trường quá nhiều, thế cục này thấy thế nào cũng không tốt.
Từ khi khai chiến đến nay, tuy Ly Ca cùng cha con Quan gia đều thu hồi đất đã mất, nhưng tính như vậy, Tề Quốc vẫn chiếm một toà thành của Sở Quốc, mà thiết kỵ của Việt Quốc càng không dễ hạ.
Khi Sở Kinh thu được chiến báo từ phương Bắc, cả triều văn võ đều thở ra một hơi.
Rốt cuộc luận về sức chiến đấu mà nói, Việt Quốc là hiếu thắng hơn Tề Quốc, hiện nay Việt Quốc bị Ly Ca chặn, như vậy bọn họ ít nhất có cơ hội nghỉ ngơi, để Quan Định Bắc tập trung đánh lui Tề Quốc.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ từ một phía của triều thần Sở Quốc, trên thực tế đệ nhất đại tướng của Tề Quốc cũng không dể dàng bị Quan Định Bắc