Mật đạo bề ngoài thoạt nhìn âm u kỳ thật khác xa so với đa số suy nghĩ của rất nhiều người.
Mật đạo này vẫn là do tiền triều xây cất, chỉ là bởi vì không bị những người khác phát hiện, cho nên liền được giữ lại.
Không biết khi đó nơi này đã hao phí bao nhiêu nhân lực và vật lực, tóm lại mật đạo này xây cất cực kỳ tinh tế.
Trước đó không nói, chỉ nói về cơ quan của mật đạo chia thành hai phần.
Sở Trạm lần đầu tiên dậm chân là đóng lại cơ quan ám khí của mật đạo, lần thứ hai mới là cơ quan mở ra cửa mật đạo, nếu người khác không biết, trực tiếp mở ra đại môn nghêng ngang đi vào, vậy thì chín phần mười là chết bên trong.
Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân này, nơi đây cũng là nơi không tệ để ám sát người.
Sở Trạm cầm mồi lửa xuống mật đạo, trước khi đóng lại cửa vào đã thổi tắt mồi lửa, ở đây mỗi một trượng là một lổ thông khí cực kỳ bí ẩn, cho nên cũng không sợ không khí loãng này nọ.
Nhưng cầm mồi lửa cũng không đi được bao lâu, phía trước là một ngoặc, đoạn đường phía sau đều được đuốc và nến chiếu sáng, không cần dùng đến mồi lửa.
Mật đạo trong hoàng cung, rất nhiều thời điểm cũng không dùng để làm thông đạo chạy trốn, kỳ thật ở chỗ này tránh hoạ cũng là một lựa chọn không tồi.
Bởi vì những mật đạo này bên dưới cung điện, đa số thời điểm cũng không chỉ có thông đạo, mà còn có rất nhiều mật thất, trong đó cất giữ một số vật tư nhất định.
Nói không phải khoa trương, nhưng mang một hai trăm thị vệ trốn bên dưới mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Hôm nay mục đích Sở Trạm xuống một nơi rộng lớn gồm một mật đạo vừa dài vừa rộng cộng thêm vô số mật thất, chính là để thăm một người, một người đã chết từ lâu trong mắt thế nhân.
Nhẹ nhàng đẩy ra đại môn mật thất, căn phòng không lớn không nhỏ nhưng sáng ngời.
Nơi này là tầng ngầm, tự nhiên sẽ không có quá nhiều ánh sáng chiếu vào, nếu ở đây có được ánh sáng đại khái cũng chỉ nhờ vào mấy lỗ thông khí bí ẩn.
Nhưng đốt thêm mấy ngọn nến liền sẽ sáng như ban ngày.
Dưới ánh đèn, một thân ảnh đang điềm tĩnh ngồi đọc sách bên án thư.
Nàng xem thật nghiêm túc, không chỉ không chú ý Sở Trạm đến, hơn nữa thường thường dừng lại, sau đó đề bút viết xuống một ít ghi chú.
Không động bút không phải đọc sách, đây là thói quen của nàng, lúc đọc sách nghĩ đến gì đó luôn nhịn không được viết xuống ghi chú.
Sở Trạm biết rõ thói quen này của nàng, hơn nữa lạc thú lớn nhất nàng từng có chính là xem những ghi chú này.
Chỉ là người này đã rất lâu rồi không có tâm tình nhàn nhã cẩn thận đọc sách viết chú, tình cảnh hiện tại, ánh mắt của nàng không khỏi nhu hoà rất nhiều.
Đợi lúc âm thầm đi đến bên cạnh nhìn trộm, Sở Trạm mới phát hiện, nguyên lai Diệp Tư Vũ cũng không đọc sách mới, mà là Binh Pháp Tôn Tử các nàng đã xem qua vô số lần.
Quyển sách này Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm đương nhiên đã đọc từ lâu, trước đây Diệp Tư Vũ đã cầm nó tự mình dạy Sở Trạm.
Sở Trạm còn nhớ rõ quyển sách kia viết rất nhiều ghi chú, sau đó những quyển sách này được nàng cất giữ cẩn thận, mãi cho đến lần trước bị Phùng Doanh Ngọc mượn.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Phùng Doanh Ngọc tám phần mười không có tâm nhàn rỗi đọc sách, còn nàng tựa hồ cũng quên mất việc này, tới giờ còn chưa lấy sách về nữa.
Nghĩ vậy, nàng nháy mắt hoảng thần, bất quá Sở Trạm vẫn rất nhanh phục hồi tinh thần.
Ngẫm lại hiện tại thời gian gặp mặt Diệp Tư Vũ cũng không nhiều, càng không thể gọi là quang minh chính đại, cho nên Sở Trạm phá lệ quý trọng thời điểm hai người bên nhau.
Nàng đột nhiên rút sách khỏi tay Diệp Tư Vũ, cười ha hả nói, "Vũ sao còn ngồi xem sách này? Năm đó không phải đã xem qua rất nhiều lần sao? Ngay cả ta năm đó cũng là do ngươi dạy đọc quyển binh pháp này nữa."
Tuy không chú ý việc Sở Trạm đến, bất quá Diệp Tư Vũ hiển nhiên vẫn bình tĩnh.
Cũng không vì động tác bất thình lình của Sở Trạm doạ, nàng quay đầu hơi mĩm cười nhìn Sở Trạm.
Cái gọi là nhất tiếu khuynh thành chính là như thế, Sở Trạm nhìn thấy đến ngây người, chờ phục hồi tinh thần liền duỗi tay nhẹ nhàng kéo nàng, sau đó ngồi vào chỗ Diệp Tư Vũ vừa ngồi, ngược lại cẩn thận ôm lấy nàng vào lòng để nàng ngồi trên đùi mình.
Động tác như vậy không khỏi có chút quá mức thân mật ái muội, bất quá từ sau khi giả chết thoát thân, Sở Trạm vẫn luôn kiên trì làm đủ chuyện ái muội để kéo gần quan hệ hai người, giống như muốn bổ sung cho khoảng thời gian đã lãng phí khi lo lắng vì sự uy hiếp của tử sĩ vậy.
Mới bắt đầu, Diệp Tư Vũ đương nhiên từ chối, bất quá thời gian qua lâu số lần cũng nhiều, ngay cả Diệp Tư Vũ cũng dần dần quen với chuyện như vậy.
Cho nên mỗi lần như thế, nàng tuy vẫn có chút không thoải mái tránh tránh, nhưng rốt cuộc cũng tránh không thoát, cuối cùng ngược lại tìm vị trí thoải mái dựa vào lòng Sở Trạm.
Chờ dựa xong, Diệp Tư Vũ mới mở miệng nhàn nhạt nói, "Ta sinh ra là võ tướng thế gia, học vỡ lòng không phải là Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, mà là quyển Binh Pháp Tôn Tử này cùng Tam Thập Lục Kế.
Hơn nữa trước đây xem mấy quyển binh pháp này kỳ thật cũng không có cảm giác gì, bất quá chỉ là biết chữ.
Chính là sau đó đi theo phụ thân biết rất nhiều chiến sự, dần dần cũng thích những thứ này.
Cách một đoạn thời giàn, mỗi lần xem đều có cảm nhận khác nhau, cho nên ta cũng có thói quen lấy nó ra xem xem viết viết."
Sở Trạm nghe xong cầm lấy Binh Pháp Tôn Tử vừa mới đặt trên án thư lật lật, phía trên vẫn là rậm rạp ghi chú, bất quá nhìn kỹ lại, quả thật không giống với quyển trước.
Có lẽ một người trải qua nhiều chuyện, tâm cảnh thay đổi, cảm thụ khi đọc sách cũng thay đổi theo.
Thứ như binh pháp cũng hoàn toàn không nhất định chỉ dùng trên chiến trường, ai nào biết được bên trong hậu cung, người tinh thông binh pháp so với tướng quân trên chiến trường tắm máu giết địch thân kinh bách chiến chỉ hơn chứ không kém.
Không muốn nghĩ những chuyện này, Sở Trạm đặt sách lại án thư, sau đó vòng tay ôm chặt eo Diệp Tư Vũ.
Cọ cọ mặt vào cổ nàng, Sở Trạm dùng ngữ khí đáng thương nói, "Vũ, hôm nay có chiến báo đưa về, bên phía Tề Quốc chiến bại, Quan Định Bắc đánh mất Sa Khâu Thành."
Nghe ra ngữ khí cầu an ủi, Diệp Tư Vũ cũng đã thành thói quen.
Nàng duỗi tay sờ đầu Sở Trạm như an ủi tiểu hài tử, dùng ngữ khí khẳng định nói, "Quan tướng quân rất lợi hại, lần này chỉ là ngoài ý muốn, hắn cùng Quan Khải rất nhanh sẽ lấy lại đất.
Không cần quá lo lắng, sẽ không có việc gì."
Dùng thái độ của trẻ nhỏ, Sở Trạm buồn bực chôn đầu vào cổ Diệp Tư Vũ.
Gần đây nàng quả thật nỗ lực dùng đủ loại thủ đoạn để thân cận Diệp Tư Vũ, nàng cũng thường xuyên giả đáng thương cầu an ủi, nhưng Vũ nhà nàng tại sao càng ngày càng có xu thế xem nàng như tiểu hài tử thật?
Trong lòng tràn đầy không cam tâm, trong lòng vốn đã có tính toán cho chiến sự nên Sở Trạm quyết định toàn tâm toàn ý trả thù Diệp Tư Vũ.
Nàng hơi hơi nâng đầu, thực tự nhiên ghé vào bên tai đối phương, hơi thở nóng ấm khiến cơ thể Diệp Tư Vũ bất giác cương cứng một chút, nhưng không đợi nàng nhận ra vấn đề, Sở Trạm đã nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai tinh tế nhỏ xinh của nàng.
Không thể không nói, lỗ tai kỳ thật là nơi mẫn cảm của Diệp Tư Vũ.
Nàng vô thức rụt cổ, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh lộ ra chút ít đỏ ửng.
Theo bản năng duỗi tay đẩy Sở Trạm, đối phương lại hờ hững tiếp tục động tác của mình, thậm chí bởi vì lực đẩy của mình, Sở Trạm buông ra vành tai của nàng một đường hôn xuống cổ.
Cảm giác được hô hấp của Sở Trạm bắt đầu dồn dập, Diệp Tư Vũ sợ nếu không cẩn thận sẽ bị ăn, vội vàng