CHƯƠNG 106: THIÊN HƯƠNG LÂU
Edit: Lan Anh
Sau khi lập xuân thì hoa cỏ trên núi bắt đầy nảy mầm, riêng rau dại Du Uyển đã phát hiện ra mấy loại, nhưng bây giờ nó chỉ mới có chồi non, phải qua một đoạn thời gian nữa mới hái được, Du Uyển liền âm thầm nhớ chỗ rau dại mọc.
Bàn về thị giác, mấy loại rau dại chưa hẳn nhiều bằng rau xanh trồng dưới vườn, nhưng rau dại lại có giá trị dinh dưỡng cao, đối với thân thể chỉ có tốt chứ không có xấu.
Măng mùa xuân bây giờ kích cỡ cũng còn khá nhỏ, Du Uyển hái một ít rồi đi qua bên dòng suối nhỏ, động đất cũng ảnh hưởng chút ít tới ngọn núi này, nhưng cũng may không ảnh hưởng gì nhiều.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển câu được ba con cá, trong đó có hai con khá nhỏ nên nàng phóng thích, chỉ mang một con cá trích khá to kia về nhà.
Nguyên bản trên đường đi về nàng suy nghĩ xem nên làm thế nào với con cá trích này, vừa tới cửa hậu viện liền xoay ngang một cái, gõ cánh cửa sát vách.
Người mở cửa là Vạn thúc.
Sắc mặt của Vạn thúc không được tốt lắm, ông trồng một chậu hoa mẫu đơn vương lại bị người ta hái mất, không cần đoán cũng biết là ba cái tiểu hỗn đản kia.
“Vạn thúc.” Du Uyển khách khí chào hỏi.
“Du cô nương.” Vạn thúc giấu sự không vui vào trong lòng, đối với Du Uyển thì ông ưa thích từ trong tâm, không chỉ nấu nướng giỏi, tính tình tốt, y thuật tốt, còn biết quan tâm cũng như cần cù, còn có thể chịu được thiếu chủ bệnh xà tinh cùng ba tiểu hỗn đản kia, cô nương như thế này đúng là hiếm thấy trên đời.
Du Uyển không có nói rõ là cho tiểu bánh bao, “Con có câu được một con cá, mọi người cầm đem đi nấu canh a.”
Nàng đem măng mùa xuân trong gùi ra, “Măng không lớn, nhưng lại cực kì tươi, hầm với canh cá cực kỳ bổ dưỡng.”
“Cái này làm sao có thể nhận được?” Vạn thúc từ chối.
Du Uyển nói: “Cũng không đáng bao nhiêu tiền, trên núi vẫn còn rất nhiều.”
“Nếu tôi còn từ chối nữa thì có vẻ bất kính.” Vạn thúc cười nhận, “Du cô nương vào nhà ngồi một lát.”
Du Uyển lắc đầu: “Không cần, con còn có chút chuyện cần phải làm.”
Thực sự lời này cũng không phải là khách sáo, mà do đậu nành ngâm đến giờ này cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu làm đậu hũ được rồi.
Vạn thúc cũng biết Du gia sinh ý nhiều nên bận bịu, cũng không mở miệng giữ lại, cẩn thận nói cảm tạ, sau khi Du Uyển rời đi liền mang con cá trích béo mập kia đi vào phòng bếp.
Mới vừa quay người thì chẳng biết Yến Cửu Triêu đứng ở sau lưng từ lúc nào, Vạn thúc giật nảy mình hét lên!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thiếu chủ! Sao người không nằm trong phòng? Chạy ra đây làm gì?”
Coi như Yến Cửu Triêu có chống gậy thì cũng chống ra được một cỗ khí tràng như quân lâm thiên hạ, hắn không mặn không nhạt liếc Vạn thúc một cái: “Nàng tới đây để vụng trộm nghe ngóng bản thiếu chủ?”
“Ách...”
Người ta một chữ cũng không nhắc tới người nha...
Yến Cửu Triêu mỉa mai hừ một cái: “Chiếm tiện nghi của bản thiếu chủ cả một đêm, bây giờ nàng ấy còn muốn thế nào nữa?”
Vạn thúc mặt đầy hắc tuyến.
Không phải là nhìn thấy người bị cà thọt, người ta mới kéo kéo cái tay nhỏ của ngài, từ thôn đông đi tới thôn tây, hảo tâm nâng cái người cà nhắc như ngài trở về nhà sao? Nói giống như là Du cô nương ăn ngài sạch sành sanh rồi vậy...
Thật không biết xấu hổ a...
...
Du Uyển còn chưa biết mình chỉ đưa một con cá để nấu cho mấy tiểu bánh bao ăn, lại đưa ra một câu chuyện bổ não như vậy, hiện tại nàng đang ở bên lão trạch, giúp nhóm lửa nấu nước đậu nành.
Trong thôn có tổng cộng ba cái cối xay đá, giờ phút này đều được lấy ra sử dụng, nước đậu nành không ngừng chảy ra từ cối xay.
Xuyên Tử, Du Phong, thợ săn với mấy nam nhân trong thôn thay nhau đẩy cối xay đá, Trương thẩm, Bạch đại thẩm cùng với một số đại thẩm khác thì bỏ hạt đậu vào sau đó hứng nước đậu nành.
Thúy Hoa cũng mấy tiểu tức phụ khác cũng không nhàn rỗi, dưới sự sắp xếp của Du Uyển, khi nước đậu nành nổi váng lên thì phải múc ngay ra, sau đó đổ vào trong một cái vạc đã được chuẩn bị từ trước.
Làm đậu hũ cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu không tại sao trên đời lại có câu nói ba chuyện khó làm: “Chống thuyền, rèn sắt, bán đậu hũ.”
Một túi đậu nành muốn làm đậu hũ, trước tiên phải ngâm đậu hết mấy canh giờ. Sau khi ngâm thì đem đi nghiền, sau khi nước chảy ra thì cho nước vào nồi, rồi lấy lửa lớn để đun cho nước đậu nành sôi lên, mà những việc như thế này nhìn thì đơn giản nhưng cực kỳ tốn thể lực, một khi nấu xong thì bắt đầu cho giấm vào, chuyện này thì lại cần có kiến thức.
Làm tốt thì thành đậu hũ, làm không tốt thì đậu hũ sẽ rã ra trong nước.
Việc cho giấm vào sẽ quyết định chất lượng của đậu hũ, đồng thời cũng quyết định sản lượng của đậu hũ.
Có thể nói như vậy, một cân đậu nành có thể làm ra bốn cân đậu hũ là cao nhất, thứ hai là tạo ra chao với nước chát, cũng được khoảng hai cân rưỡi đến ba cân.
“Ngươi cứ làm như vậy...” Ở phía bên kia, Du Phong đang dạy Xuyên Tử cách cho giấm vào.
Bình thường phải sau ba ngày mới hoàn thành xong mớ đậu hũ này, nhưng có mọi người trong thôn giúp đỡ chỉ cần một đêm là làm xong, về sau chính là