CHƯƠNG 107: ĐOÀN TỤ VỚI CỐ NHÂN
Edit: Lan Anh
Theo như Thôi chưởng quỹ nói thì Thiên Hương lâu giống như là một thương nghiệp đứng đầu, mặc dù đã biết đại bá từng làm cho một tửu lâu ở Kinh Thành, nhưng không ngờ lại là tửu lâu lợi hại như vậy.
Mà tâm tình của Thôi chưởng quỹ lúc này, còn chấn kinh hơn cả Du Uyển: “Cái gì? Du sư phụ đã từng làm ở Thiên Hương lâu?”
Du Phong ân một tiếng: “Làm được hai năm.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời trời trời trời.... Trời ơi! Vậy mà bọn họ mời được đầu bếp của Thiên Hương lâu đến nấu cho yến tiệc của Bạch gia?
Thôi chưởng quỹ lúc này đầu váng mắt hoa mất rồi!
Tiểu thư ra giá năm lượng bạc để mời người Du gia đến nấu món kho, ông còn trách tiểu thư ra giá quá cao, một đầu bếp ở nông thôn, cho dù trù nghệ có tốt thì cũng chỉ cần một lượng bạc là đủ, dù sao nguyên liệu cũng do bọn họ cung cấp, người Du gia chỉ là thêm chút sức mà thôi.
Nhưng lúc này biết được thân phận đầu bếp của Du lão gia, Thôi chưởng quỹ hận không thể quỳ xuống.
Đầu bếp của Thiên Hương lâu, không trên một trăm lượng sẽ không mời được.
Du Uyển đương nhiên không biết giá thị trường của đầu bếp Thiên Hương lâu, nhưng đời trước của nàng biết rõ muốn mời một vị trù sư lợi hại, cũng phải trả ba mươi vạn cho một giờ, tương đương với bạc ở thời đại này thì khoảng ba mươi lượng, không biết như thế nào, nhưng chuyện này nói rõ, chỉ cần là đầu bếp giỏi thì ở thời đại nào cũng được hoan nghênh.
Nếu đại bá từng làm ở Thiên Hương lâu, chính là thương nghiệp đứng đầu như lời Thôi chưởng quỹ nói, nếu bọn họ có thể cung cấp đậu hũ thối cho họ thì đúng là một vụ buôn bán có lời không có lỗ.
Thần trù Du Uyển tự tay ủ đậu hũ thối cho Thiên Hương lâu...
Nghĩ một chút cảm thấy danh hiệu này thật lợi hại.
Hai mắt Du Uyển sáng bừng: “Đại ca, không bằng chúng ta tới Thiên Hương lâu xem một chút đi.”
“Bây giờ?” Du Phong sững sờ.
Du Uyển gật đầu, ước lượng cái bình trong tay: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi, nguyên liệu nấu ăn chúng ta cũng đã cầm theo.”
Quyết định này cũng quá nhanh chóng, Du Phong có chút phát mộng, Thôi chưởng quỹ đứng một bên nói: “Đúng lúc tôi cũng tới Kinh Thành tìm tiểu thư! Để tôi đưa hai người đi một đoạn đường.”
Du Uyển: “...”
Tìm tiểu thư...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này nghe sao có chút lạ lạ...
...
Thiên Hương lâu là tửu lâu có tiếng trăm năm, nhưng thật sự làm ăn lớn chỉ có mấy năm nay, nghe nói là do đổi chủ, ông chủ mới đã gạt bỏ mấy thành kiến không chịu đổi mới đi, bắt đầu mở quy mô kinh doanh mới, bảy chi nhánh là tin tức của năm trước, có mấy hộ gia đình đi chơi tết, lúc quay về Kinh Thành thì phát hiện phụ cận phía nam đang trang hoàng cho một chi nhánh mới của Thiên Hương lâu.
“Chi nhánh thứ tám.” Thôi chưởng quỹ có chút hâm mộ, Bạch Ngọc lâu của nhà ông, ngay cả tư cách để tiến vào Kinh Thành cũng không có.
Trên xe ngựa, Thôi chưởng quỹ cũng nói rất nhiều chuyện với hai huynh muội Du Phong: “Hai người là bằng hữu với tiểu thư nhà tôi, tôi cũng không xem hai người là ngoại nhân...”
Tuyệt đối không thừa nhận vì hộp trà ngon của Du Uyển, một hộp trà quý như vậy, có mua cũng không có ai bán!
Thông qua Thôi chưởng quỹ, Du Uyển lần đầu tiên có nhận thức về nghề đầu bếp của Đại Chu.
Nguyên lai Đỗ nương tử có danh vọng cao trong dân gian, nhưng ở trong mắt của người trong nghề cũng không phải là người được tôn sùng như lời đồn.
Sở dĩ Đỗ nương tử nổi danh, vì bà là một nữ đầu bếp, hiện tại nữ đầu bếp cũng không nhiều, huống chi ở cổ đại này, chỉ cần trù nghệ của bà không đến mức tệ, lại còn dám đứng trong đám nam nhân cầm muôi nấu, là bà ấy đã có thể lấy được danh tiếng.
Thứ hai, dung mạo của Đỗ nương tử cũng rất xinh đẹp, thường chỉ gặp mấy người đầu bếp tai to mặt lớn, cả khuôn mặt bóng loáng dầu mỡ, nhìn qua Đỗ nương tử giống như U Lan, có thể khiến người khác hai mắt đều tỏa sáng.
Cuối cùng Thôi chưởng quỹ cường điệu lên, xác thực trù nghệ của Đỗ nương tử quá mạnh mẽ.
“Quá mạnh mẽ? Ở Thiên Hương lâu đứng thứ mấy?” Du Uyển hỏi.
Thôi chưởng quỹ cau mày nghĩ: “Nhìn sơ qua thì có thể đứng thứ mười một hoặc mười hai a?!”
Cho nên ngay cả mười vị trí đầu cũng không chen vào được?
Du Uyển ngày càng có hứng thú với Thiên Hương lâu, nếu như có thể bán nguyên liệu nấu ăn vào địa phương này, sẽ càng có cảm giác thành tựu, đúng không?
Không giống với dã tâm bừng bừng của Du Uyển, Du Phong có chút im lặng, nhưng một khi Du Uyển đã quyết tâm chuyện gì rồi, thì cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng không gọi lại được.
Tổng bộ của Thiên Hương lâu ở phố Trường An, bọn họ đến chi nhánh ở đường Huyền Vũ, cũng tiện đường tới Bạch phủ.
Thôi chưởng quỹ dứt khoát làm người tốt đến cùng, đưa bọn họ đến thẳng Thiên Hương lâu.
Tiếp đãi họ là một tiểu nhị còn trẻ.
Du Uyển, Du Phong quần áo nghèo nàn, Thôi chưởng quỹ lại mang một thân lụa là, tay mang nhẫn ngọc, trên mặt viết ba chữ: Ta có tiền!
Du Uyển cũng không vội vàng chào hàng, mà tìm một cái bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống: “Tiểu nhị, chỗ các ngươi có món gì?”
Tiểu nhị nói một hơi bảy tám món, sau đó lại đem một cái ống trúc nhỏ đặt lên bàn: “Thực đơn đều ở đây.”
Du Uyển lần đầu tiên tiếp xúc với thực đơn được viết giống ký văn, mặt trước là tên món ăn, mặt sau là giá tiền, đúng là suy nghĩ khác người.
“Muốn ăn cái gì cứ gọi, bữa nay tôi làm chủ!” Thôi chưởng quỹ hào phóng nói.
Du Uyển vốn cho rằng theo tính tình của Du Phong, nhất định sẽ nói: “Sao có thể để Thôi chưởng quỹ tốn kém như vậy?”, nào ngờ nửa