CHƯƠNG 108: ĐẠO TAY NGHỀ
Edit: Lan Anh
Sau khi Du Phong nói rõ thì Du Uyển và Thôi chưởng quỹ cũng đã biết rõ chân tướng.
Nguyên lai mấy món ăn mới kia ở Thiên Hương lâu, đại bá đã từng nấu thử ở nhà, nhưng mùi vị không như ông mong muốn nên mới chậm chạp không đưa vào thực đơn, ngay lúc ông đang cố gắng điều chỉnh lại mùi vị thì Du Uyển lại gặp chuyện.
Xét thấy Thôi chưởng quỹ đang ở đây, câu cuối Du Phong cũng nói mập mờ cho qua, chỉ nói gia đình có biến cố, nên đại bá chỉ có thể rời khỏi Thiên Hương lâu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Món ăn mình chưa công khai, nhưng lại thành món ăn chiêu bài ở Thiên Hương lâu, dù có là ai đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thôi chưởng quỹ sau khi nghe Du Phong kể thì cảm thấy, nếu như Bạch Ngọc lâu có tạo ra món ăn mới, còn chưa kịp công khai thì đã thấy nó được đưa lên bàn ăn của người khác, chắc chắn ông sẽ thổ huyết, thổ huyết một cách dữ dội!
Đương nhiên trong chuyện này có một vài vấn đề, đó chính là những món ăn mới kia, có thật là ai cũng sẽ nghĩ ra được?
Không phải trùng hợp đến vậy chứ?
“Có bao nhiêu món giống?” Du Uyển hỏi.
“Tổng cộng có năm món.” Du Phong trả lời, “Theo thứ tự là Nhất diệp tri thu, Nhị long hí châu, Tam tinh cao chiếu, Tứ hải thái bình, Ngũ dương khai thái.” (Ở đây mình để nguyên tên món ăn nha.)
Ngũ dương khai thái là lấy xương dê, thịt dê, phổi và ruột dê nấu, còn phải lựa chọn các loại gia vị đặc biệt, đồng thời phải chọn đúng loại dê lớn được tầm tám đến chín tháng, thịt dê cỡ này mới có mùi vị tươi non và mềm thịt, sau khi ướp qua gia vị, luộc sơ sau đó bỏ vào xào lăn, mùi vị phải thật cay, bỏ thêm một số dược liệu thì khi người ăn sẽ cảm thấy cay nhưng sẽ không làm nóng trong người.
Tứ hải thái bình thì không phức tạp như món trên, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại càng bắt bẻ, chính là vây cá được lấy từ vùng biển cách đây ngàn dặm, cồi sò điệp, tôm tươi cùng với cua biển nấu thành một món súp, mùi vị đó người bình thường không thể tưởng tượng được.
Tam tinh cao chiếu thì dùng hạt sen, táo đỏ, long nhãn nấu thành món điểm tâm, hương vị nồng nàn, ngọt nhưng không ngán, cho thêm một ít sơn tra nên mùi vị sẽ có chút chua chua ngọt ngọt.
Nhị long hí châu là rau xanh nấu với thịt viên, thịt viên được ướp với nước tương, nhưng khác hoàn toàn so với các tửu lâu khác, khi ăn vào sẽ cảm nhận được mùi hoa nhẹ nhàng.
Cuối cùng là Nhất diệp tri thu là món Du Phong chưa từng ăn qua, cũng là món mà đại bá cân nhắc lâu nhất.
Nhưng cho dù hắn chưa từng ăn qua nhưng sau khi Thôi chưởng quỹ nghe qua bốn món kia thì cuối cùng ông cũng đã tin.
Mấy món này ông đã từng nếm qua, không khác mấy so với miêu tả của Du Phong.
Mấy món này những tửu lâu khác cũng đã làm, Bạch Ngọc lâu cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ không làm ra được mùi vị giống Thiên Hương lâu, ví như thịt viên không có hương hoa, hay món Tam tinh cao chiếu thì không có vị chua của sơn tra.
Đương nhiên lúc này Thôi chưởng quỹ đã biết vị chua kia là từ sơn tra, nhưng... hương hoa trong thịt viên kia đâu?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khụ khụ, Thôi chưởng quỹ hắng giọng một cái, sai lầm, thật sai lầm, nếu còn hỏi nữa thì sẽ bị coi là muốn đánh cắp bí phương của người khác.
Nếu đổi lại là người khác, Thôi chưởng quỹ sẽ hỏi hắn, có phải sau khi ăn xong liền cố ý tới nhận bậy nhận bạ, nhưng đối tượng lại là Du Phong, sau một thời gian quen biết, tính cách và nhân phẩm của hai huynh muội này ông đều thấy ở trong mắt, Du Phong cũng không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ, huống hồ cha của Du Phong cũng có một thân trù nghệ không thua đầu bếp Thiên Hương lâu...
Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi đã nếm qua những món này, mùi vị cùng với nguyên liệu nấu ăn, xác thực không khác gì so với ngươi nói.”
Du Phong vốn đang nghĩ có khi nào là do trùng hợp, có thể cách làm và mùi vị cũng không giống như cha đã làm, nhưng sau khi nghe Thôi chưởng quỹ nói như thế, sự hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng tan vỡ.
Du Uyển nhìn về phía Dương đại trù đang trầm tư đứng bên kia, “Nếu như chỉ là cách làm thì thôi coi như bỏ qua, nhưng ngay cả tên món ăn cũng giống như đúc, Dương bá bá, cái này thể coi là vô tình trùng hợp? Không biết mấy món ăn này xuất hiện từ lúc nào?”
Nếu là trước khi đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu, thì chính là đại bá trộm của họ, nhưng nếu như là sau khi đại bá rời đi, thì không thể nghi ngờ rằng những món này là bị trộm từ tay đại bá.
Dương đại trù hít sâu một hơi, đang muốn trả lời thì nghe Thôi chưởng quỹ nói: “Tôi nhớ không lầm thì.... khoảng hai năm trước? Khi đó chuyện này còn được bàn tán rất lâu ở Kinh Thành, lúc đó tôi còn đưa tiểu thư đi ăn mà.”
Đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu cách đây ba năm.
Du Uyển cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nói: “Dương bá bá, xin hỏi mấy món này là do vị đầu bếp nào tạo ra? Thuận tiện cho chúng tôi gặp một chút được không? Có mấy lời, chúng tôi muốn hỏi thẳng.”
“Cái này...” Dương đại trù bất đắc dĩ thở dài, “Cũng không gạt gì mọi người, mấy món này do một vị tên là Thang sư phụ tạo ra, nhưng sợ rằng hôm nay mọi người không gặp được rồi, mọi người còn