CHƯƠNG 136: ĐẠI TẨU
Edit: Lan Anh
Du Uyển mở cẩm nang ra, nhìn thấy đồ bên trong thì cảm thấy có chút thất vọng.
“Là một trái thiết cầu a.” Bạch Đường đi lại, cầm thiết cầu trong tay Du Uyển, nó nặng trĩu, lớn chừng nắm tay của một tiểu hài tử, trên đó có những hoa văn bất đối xứng, trừ cái đó ra thì không có gì đặc biệt cả, “Cái này dùng để làm gì? Mua cho đệ đệ của ngươi chơi sao?”
Nói là công cụ thì không giống, binh khí lại càng không, đồ chơi thì... Du Uyển sờ soạng một cái, lực tay của một đứa bé sao có thể cầm chơi nổi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ vì cái thứ đồ chơi này mà Thiên Cơ các muốn giết nàng, Ngọc Tử Quy thì bức nàng rớt xuống vách núi?
Du Uyển không nói rõ chân tướng cho Bạch Đường, liền theo ý của Bạch Đường mà nói đây là đồ chơi cho Tiểu Thiết Đản, Bạch Đường ồ một tiếng, không có hứng thú mà trả thiết cầu lại cho Du Uyển.
Du Uyển cất kỹ, nàng không biết đây là cái gì, nhưng chắc sẽ có người biết, ví dụ như... Yến Cửu Triêu?
Du Uyển quyết định sau khi tiễn Bạch Đường về thì cầm trái thiết cầu này qua cho Yến Cửu Triêu nhìn một chút, tốt nhất là đưa luôn cho hắn, lấy thực lực của Yến vương phủ, sẽ không có người nào dám mò tới cửa để chịu chết a.
Vì tìm được cách ném củ khoai nóng này đi nên trái tim của Du Uyển cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cầm thiết cầu bỏ vào cẩm nang, đột nhiên lại cảm thấy đầu ngón tay tê rần.
“Ti~” Du Uyển hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thế nào?” Bạch Đường hỏi.
Du Uyển nhìn đầu ngón tay của mình, lại nhìn thiết cầu trong tay, lắc đầu: “Không có gì.”
Bạch Đường cầm tay nàng nhìn kỹ một phen, xác định không có vết thương nào mới yên lòng: “Tốt rồi, cái này trả lại cho ngươi, ta cũng nên cáo từ rồi.”
“Bạch cô nương! Bạch cô nương!” Đại bá mẫu mang theo một cái rổ lớn tới, “Hôm nay đa tạ cô nương, trong nhà không có gì quý giá, tôi có ướp chút rau ngâm, còn có điểm tâm của cha Du Phong làm, mong cô nương đừng ghét bỏ.”
“Cái này làm sao tôi có thể nhận?” Bạch Đường từ chối.
Đại bá mẫu kiên quyết nhét cái rổ vào trong tay nàng: “Tôi biết nhà cô nương không thiếu chút đồ ăn này, nhưng trù nghệ của cha tiểu Phong rất tốt, ông ấy từng làm đầu bếp ở Kinh Thành, các lão quan gia rất thích đồ ăn ông ấy làm!”
Đại bá và đại bá mẫu đã thành thân hơn hai mươi năm, chưa bao giờ bà tán dương ông như thế, trong lòng ông vô cùng đắc ý, hồn nhiên không biết đó là do đại bá mẫu sợ Bạch Đường cự tuyệt tạ lễ của họ thôi.
Bạch Đường thấy thịnh tình không thể chối từ, đành phải mỉm cười nhận lấy.
Du Uyển đưa Bạch Đường ra đến cửa thôn, lúc ra ngoài Du Phong đang ngồi xổm trước cửa không ngừng giáo dục tiểu muội muội vừa mới gây họa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải đại tẩu.” Du Phong nghiêm túc nói.
“Đại tẩu.” Tiểu Trăn Trăn vừa ăn kẹo vừa nói.
“...”
Du Phong thực sự sắp điên rồi, dạy lâu như vậy sao vẫn không sửa miệng được?
Du Phong quyết định đổi biện pháp: “Không phải đại tẩu, là Bạch tiểu thư.”
Tiểu Trăn Trăn: “Bạch tiểu thư.”
Nha đầu này giống như con chim sáo, chỉ học mấy chữ cuối cùng thôi sao?!
Du Phong thở phào một hơi, lúc này Du Uyển với Bạch Đường đi ra.
Du Uyển nhìn Du Phong nói: “Đại ca, Bạch tiểu thư phải về.”
Du Phong lôi kéo Tiểu Trăn Trăn xoay người lại, muốn Trăn Trăn kêu một tiếng Bạch tiểu thư, nào biết hắn vừa căng thẳng liền nói ngược: “Trăn Trăn, đại tẩu phải đi.”
Tiểu Trăn Trăn mặt mộng bức: “...”
Bạch tiểu thư mặt còn mộng bức hơn Tiểu Trăn Trăn: “...”
Du Uyển suýt chút nữa là cười đến sốc hông: Đại ca, có thể đừng cấp bách đến vậy không?
Du