CHƯƠNG 137: HỢP TÁC VUI VẺ
Edit: Lan Anh
Thôi chưởng quỹ đã từng nói qua tình huống gia đình Tiêu Ngũ gia, ví dụ như Tiêu Ngũ gia là chất nhi của Ngụy lão phu nhân, lại ví dụ như Tiêu Ngũ gia là huynh đệ kết bái với Tiêu Chấn Đình đại nguyên soái, thân phận của hắn quý giá, được hắn gọi một tiếng ‘đại ca’, hẳn không phải là người bình thường.
Chỉ thấy phu xe vén rèm lên, một nam tử khôi ngô bước xuống, nhìn qua hắn chỉ ngoài ba mươi, tinh thần sáng láng, ngũ quan tuấn lãng, nhưng ‘đại ca’ trong miệng Tiêu Ngũ gia, nàng nghĩ người đó hẳn không trẻ như vậy chứ?!
Khí tràng của hắn không giống bất kỳ vị thương nhân nào mà Du Uyển từng gặp, khí thế này có thể dễ dàng áp đảo đối phương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong ấn tượng của Du Uyển thì đây là người cường thế.
Sau khi Tần gia xuống xe, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng theo sát đi xuống, hắn mặc y phục màu lam, tay cầm quạt xếp, da trắng như ngọc, thần thái phong lưu, một đôi mắt hoa đào lưu chuyển, quả thực là nam tử tuấn mỹ.
Tiêu Ngũ gia giới thiệu: “Du cô nương, vị này là Tần đại ca, người đời gọi Tần gia, đây là cháu ngoại của hắn, Tần Tử Húc.”
Cháu ngoại cũng họ Tần?
Mặc dù Du Uyển nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, ung dung chào hỏi: “Tần gia, Tần công tử.”
Một tiểu cô nương đứng trước mặt Tần gia mà không thay đổi sắc mặt đúng là không thấy nhiều, huống chi đây còn là một tiểu thôn cô, nhưng thúc cháu hai người họ cũng không biểu lộ sự kinh ngạc ra ngoài, dù sao người được Tiêu Ngũ gia tán dương, tuyệt đối không phải là người thường.
Tần gia cười cười: “Du cô nương.”
“Mời vào trong.” Du Uyển mời ba người vào trong nhà, Tiêu Ngũ gia đã từng tới đây nên sải bước đi ở phía trước, Tần gia và Tần Tử Húc không nhanh không chậm theo sau.
So với Tần gia luôn tỏ ra cao thâm, Du Uyển ngược lại càng để ý vị Tần công tử không cười không nói đứng bên cạnh nàng, tổng cảm thấy nam nhân này quá yêu nghiệt, đôi mắt nhìn chằm chằm người khác phảng phất như có thể nhìn thấu trái tim họ.
Du Uyển lơ đãng quay đầu, trùng hợp lại đối diện với ánh mắt của Tần Tử Húc.
Tên gia hỏa này đang dò xét nàng sao??
Tần Tử Húc bị bắt tại trận, cũng không xấu hổ mà ngược lại giương khóe môi cười đến đáng đánh đòn.
Du Uyển tất nhiên cũng không để lộ sự lúng túng, sau khi lấy lại bình tĩnh thì gật gật đầu, mang ba người đi vào trong nhà.
Đại bá mẫu với hai huynh đệ Du Phong đã thu thập thỏa đáng đống bừa bộn dưới đất, ngay cả cây chổi cũng cất kỹ, sau đó dâng trà và thức ăn lên: “Cha các ngươi qua nhà Lý Chính rồi, để ta đi gọi ông ấy.”
Nói xong liền túm lấy tiểu nhi tử mặt mũi bầm dập rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong lưu lại, cùng Du Uyển tiếp khách.
Thông qua sự giới thiệu của Tiêu Ngũ gia, hai huynh muội họ biết được lai lịch của Tần gia thì không khỏi giật mình, vị Tần gia này là Phó minh chủ của thương nghiệp Giang Tả, tài sản trải rộng khắp Giang Tả, có thể nói là tửu lâu và trang trại trồng trà xuất sắc nhất ở đó, Tần gia vẫn luôn muốn đẩy sinh ý đến Kinh thành, nhưng Thiên Hương lâu ở Kinh Thành đã đứng đầu, bọn họ rất khó chen chân vào, bây giờ chuyện xấu của Dương đại trù và Hứa Thừa Hiên bị đồn khắp nơi khiến Thiên Hương lâu vô cùng khó khăn, thanh danh rớt xuống ngàn trượng, đây đúng là thời cơ có một không hai để họ đưa danh tiếng tửu lâu của mình vào Kinh Thành.
Tần gia đã sớm có chuẩn bị, cũng đã nghe qua khúc mắc của Thiên Hương lâu và đại bá, hắn mở miệng nói: “Thiên Hương lâu không thể cho Du đầu bếp một công đạo cũng như danh dự, nhưng Túy Tiên cư chúng tôi có thể.”
Túy Tiên cư, danh tự đúng là không biết xấu hổ.
Du Uyển lên tiếng: “Các người muốn mua món ăn chiêu bài của chúng tôi sao?”
“Cũng không phải.” Tần gia cười một tiếng, “Tôi chỉ muốn cho Du đầu bếp một cái chức danh, không nói muốn mua món ăn, dù sao đó cũng là