CHƯƠNG 146: ĐOAT LẠI TIỂU BÁNH BAO (2)
Edit: Lan Anh
Trời chưa sáng, Tiểu Thiết Đản đã vén chăn nhảy xuống giường.
“A tỷ a tỷ! Mau dậy đi! Trời sáng rồi!”
“Nương đừng ngủ nữa! Hôm nay nương hứa dẫn con lên Kinh Thành a!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A tỷ!”
“Nương!”
Hắn chạy qua chạy lại giữa hai gian phòng, ồn ào đến mức Du Uyển hết cách.
Du Uyển đứng dậy mặc y phục, rửa mặt rồi đi ra chuồng gà thu trứng, một ngày ba trứng, trừ Tiểu Thiết Đản mỗi ngày một trái thì còn lại đều để dành, số lượng này đủ để ngày mai thi đấu rồi, mấy trái trứng này sẽ có cơ hội để phát huy tác dụng.
Không phải là nàng khoe khoang, mà trứng gà nhà nàng ăn ngon hơn trứng gà bình thường rất nhiều.
Khương thị ít khi dậy sớm như vậy, lúc bà đi qua nhà đại bá ăn điểm tâm, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Du Tùng xấu tính gắp cho bà một miếng gừng bỏ vào chén.
Đại bá dùng đũa gõ lên đầu nhi tử nhà mình!
Du Uyển gắp gừng ra, đổi cho nương một miếng cá thật ngon.
Khương thị mơ mơ màng màng gắp cá ăn hết.
Mãi đến lúc ăn xong điểm tâm, Khương thị vẫn không tỉnh, xe ngựa Tần gia đến, không đợi Tần gia chào hỏi, Khương thị đã mang Tiểu Thiết Đản lên, ngồi trên xe ngựa ngáy o o.
“Vậy, cô nương kia là ai?” Tần gia có chút ngơ ngác.
“Cô nương?” Du Uyển nói, “Đó là nương của tôi.”
“A...” Tần gia trợn mắt há mồm, nữ nhân còn trẻ như vậy đã là nương của hai đứa nhỏ a... Xác thực nàng ấy chải búi tóc của phụ nhân, nhưng nhìn sao cũng thấy còn rất trẻ.
Du Uyển uy hiếp nói: “Đừng có ý đồ xấu, đậu hũ có thể bán cho ngài, nhưng nương ta thì không được.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khục!” Tần gia bị sặc, “Nghĩ bậy bạ gì đó? Tần mỗ là người đã có gia thất.”
Nhưng chưa bao giờ thấy người đẹp đến mức không bình thường như vậy, muốn nói đến dung mạo thì Du cô nương trước mắt đây cũng có phong thái, nhưng Du cô nương là tiểu bối, trong mắt hắn thì cũng chỉ là hài tử xinh đẹp mà thôi, còn vị phu nhân kia, lại có mấy phần phong vận khó mà nói thành lời.
Đương nhiên, hắn chỉ là không nhịn được mà thưởng thức, nói hắn muốn làm gì thì quá thất đức rồi.
Du Uyển, Khương thị và Tiểu Thiết Đản đi cùng một xe, mấy đại lão gia một xe, một đường đi thẳng đến Kinh Thành.
Biết Khương thị và Tiểu Thiết Đản lên Kinh Thành du ngoạn, Tần gia vô cùng nhiệt tình an bài phu xe và người hầu dẫn họ đi dạo Kinh Thành, Du Tùng cũng phải đi theo.
Du Uyển, Du Phong và đại bá cùng tiến vào Thiên Hương lâu ở phố Trường An.
Sau khi trải qua cuộc thi đấu ngày hôm qua, hơn trăm đầu bếp nay còn không quá ba mươi người tham gia ‘quyết đấu’.
Mấy vị đầu bếp làm giám khảo ngày hôm qua bữa nay không thấy, bù lại là mấy vị ngự trù trong cung.
Nhị hoàng tử, rồi Ngự trù trong cung, nhìn tới, Thiên Hương lâu rõ ràng muốn lấy lại mặt mũi sau khi bị Yến Cửu Triêu đập rớt, thật sự là bỏ hết vốn liếng, cũng không biết đầu bếp của họ có thể là người cười cuối cùng không?!
Đoàn người Du Uyển được sắp xếp cho một gian phòng, Tần gia vội vã bước vào trong, thần sắc có chút ngưng trọng: “Một trận ác chiến a...”
“Thế nào?” Du Uyển hỏi.
Tần gia đau đầu nói: “Ba mươi người chỉ chọn một, người cuối cùng sẽ được tham gia vào ngày mai.”
“Vì sao chỉ có một người? Không phải những năm qua đều có đến ba người sao?” Du Phong hỏi, hôm qua hắn đã hỏi Thôi chưởng quỹ tình hình thi đấu những năm trước.
Tần gia thở dài: “Nếu không tại sao ta lại nói là một trận ác chiến?”
Quy củ là do người quyết, phe làm chủ muốn làm như thế, Tần gia cũng không có cách nào, nhưng hắn nghĩ, lấy thực lực của Du gia, muốn chen vào ba vị trí đầu là có thể, nhưng bây giờ không phải là ba người mà chỉ có một người được tham gia thi đấu vào ngày mai, nếu không thì không có tư cách quyết đấu với Bảo Thần Trù.
Tần gia lại nói: “Đỗ nương tử thì mình không đề cập tới, nhưng hôm qua trong tổ thi đấu của mình có một vị Tôn đầu bếp bị điều sang tổ khác, trù nghệ cũng không thể khinh thường.”
Ngoài ra còn có mấy hắc mã khác, từng người từng người đều không phải là đèn cạn dầu.
Tần gia vỗ vai Du Phong: “Làm hết sức mình, mọi chuyện liền tùy vào ý trời!”
Đây không phải là Tần gia nói lời khách sáo, mà hắn thật sự sợ hãi!
Đối với trù nghệ của Du gia, Tần gia khá là tự tin, nhưng hôm qua hắn cũng đã chứng kiến trù nghệ của những người khác, bỗng nhiên hắn có chút không xác định, bởi trên đời này có câu nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, người Du gia lợi hại, nhưng cũng không phải là người lợi hại nhất.
Bọn họ thi đấu ngoài trời, mấy chục cái bếp lò bày chung một chỗ, đủ loại nguyên liệu nấu ăn được bày hai bên đường, Du Uyển phát giác được nguyên liệu nấu ăn hôm nay không phong phú bằng hôm qua, cuộc thi này muốn hạn chế nguyên liệu nấu, chỉ cần sơ sót mà thiếu một nguyên liệu thì mùi vị của món ăn sẽ không được phát huy như mong muốn.
Du Phong nhíu mày: “Sao lần thi đấu này cũng khác so với những lần trước?”
Du Uyển bình tĩnh nói: “Cũng nên sửa cũ thành mới, huống chi mọi người đều như nhau, cũng không nhằm vào bất cứ ai, tình thế đối với ai cũng đều bất lợi, có thua thiệt thì cũng cùng nhau thua.”
Điều này cũng đúng, Du Phong liền bình tĩnh lại.
Vẫn là ba lượt thi, mỗi vòng sẽ rút thăm chọn đối thủ.
Du Uyển không ngờ rằng, vòng thứ nhất họ lại gặp Tôn đầu bếp trong miệng Tần gia.
“Làm sao lại là ông ta a?” Du Phong nghiêm túc nói.
“Đại ca biết ông ta?” Du Uyển không hiểu hỏi.
Đại bá đang mài dao, Du Phong nhỏ giọng nói với Du Uyển: “Ông ta với cha huynh cùng làm cho Thiên Hương lâu, cha nói trù nghệ của ông ta rất tốt.”
Đại bá ngoài mặt là người hòa hòa khí khí, nhưng ở kỹ thuật nấu nướng thì ông là người bắt bẻ đến mức khiến người ta giận sôi gan, có thể được ông khen một tiếng tốt, thì cũng không phải là người bình thường.
Huống chi đã ba năm trôi qua, ông ta ngày ngày luyện tập, hiển nhiên trù nghệ cũng sẽ tăng mạnh, bằng không Tần gia cũng không e ngại ông ta.
“Muội có lòng tin với đại bá.” Du Uyển kiên định nói.
Du Phong còn muốn phản bác thì Du Uyển kéo tay áo hắn: “Huynh xem, Đỗ nương tử đối mặt với Vưu đầu bếp.”
Đỗ nương tử mặc dù lấy danh nghĩa cá nhân tham gia, nhưng cuối cùng vẫn xét trên danh nghĩa của Thiên Hương lâu, hai vị đầu bếp bên Thiên Hương lâu chém giết lẫn nhau, thực sự là vở kịch vô cùng đặc sắc.
Nhan Như Ngọc cũng tới, nàng đến để cổ động cho Đỗ nương tử, đương nhiên cũng muốn nhìn Du Uyển bị thua thảm bại, hôm nay người làm giám khảo là Ngự trù trong cung, Nhị hoàng tử không ngốc đến mức để người trong cung làm việc tư cho hắn, nếu làm vậy không sợ mọi chuyện truyền đến tai Hoàng đế, hủy đi thanh danh nhiều năm hắn gầy dựng?
Nhan Như Ngọc đẩy cửa sổ ra, từ trên cao nhìn xuống Du Uyển đang bận rộn trước bếp lò.
Một người cao cao tại thượng, một người thấp bé nghèo hèn.
Du Uyển tập trung vào cuộc thi, không ngờ rằng nguyên liệu nấu ăn họ được đưa cho là con hàu và hải sâm.
Trong nhận thức của Du Uyển thì hải sâm là vật không thể ăn, ngược lại nàng rất thích con hàu, nhưng nếu không có đồ để khử mùi tanh, thì hàu với hải sâm là một cơn ác mộng đối với người ăn.
Tập thể Du gia trầm mặc, món ăn thứ nhất xảo trá như vậy, thật quá mức...
...
“Phu nhân, con đường này gọi là phố Trường An, là con phố lớn nhất ở Kinh Thành!” Sau khi rời khỏi Thiên Hương lâu, người hầu Tiểu Lục dẫn hai người Khương thị và Tiểu Thiết Đản đi dạo trên đường cái, xe ngựa cũng không đi nhanh, Tiểu Lục tử đi bộ, thỉnh thoảng giới thiệu phong cảnh ven đường cho Khương thị.
Du Tùng xanh mặt ngồi bên cạnh phu xe, hai tay cắm vào tay áo, đúng kiểu người nông dân tiêu chuẩn lên Kinh tham quan.
Khương thị hiếu kỳ đánh giá phong cảnh đường phố xung quanh.
Tiểu Thiết Đản thì úp sấp trên cửa sổ, nhô một cái đầu ra: “Oa oa oa! Đường phố ở đây thật lớn nha!”
Nhìn qua là biết nhà quê mới lên Kinh, nhìn cái gì cũng thấy mới, nhưng Tiểu Thiết Đản thừa kế dung mạo hoàn mỹ của Khương thị và Du Thiệu Thanh, dù lời nói quê mùa nhưng người ta nhìn vào cũng thấy vô cùng khả ái.
Tiểu Lục tử cười chỉ chỉ một cái đài cao: “Trông thấy cái đài kia không? Mỗi tháng mùng một và mười lăm đều có gánh hát đến diễn kịch.”
“A.” Tiểu Thiết Đản thất vọng, hôm nay không phải là mùng một, cũng không phải mười lăm a...
“Mứt quả~ mứt quả đây~”
Người bán hàng rong rao to kéo dài khắp các ngõ hẻm.
“Hít hà~” Tiếu Thiết Đản hít hít nước miếng.
Tiểu Lục tử cười, nói phu xe cho xe ngựa dừng lại, sau đó gọi người bán hàng rong qua.
Người bán hàng rong cầm một cây gậy, bên trên cắm không ít mứt quả, còn có quýt bọc đường và táo bọc đường, mỗi một xiên đều bóng loáng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Bán thế nào?” Tiểu Lục tử hỏi.
Người bán hàng rong nói: “Mứt quả mười văn, quýt mười một văn, táo mười hai văn.”
Trứng gà bán được một văn một trứng, ăn một