CHƯƠNG 147: NGƯỜI NGÃ CHÍNH LÀ NGƯƠI
Edit: Lan Anh
Du Uyển toàn tâm toàn ý chuẩn bị thi đấu, còn chưa biết nương mình đã thành công cướp ba tiểu bánh bao về, nàng với Du Phong mới lựa xong nguyên liệu nấu ăn.
“Làm sao xì dầu và củ cải trắng đều không có?” Du Phong nói thầm, phải biết rằng củ cải trắng là loại rau củ rất bình thường, nhưng cũng là thứ có thể làm ra trăm món ăn, làm kiểu nào ăn cũng ngon, cũng không hề ảnh hưởng đến vị của những món khác.
Du Uyển bật cười: “Nếu có nhị ca ở đây, chắc chắn huynh ấy sẽ nói sao lại ít thịt như vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua trên kệ gà vịt thịt cá đều có đủ, nhưng hôm nay một cái cũng không thấy.
“Muội nói đúng.” Du Phong nghĩ tới gì đó, tiếc hận nói, “Những nguyên liệu này có thể làm gà hầm hải sâm cách thủy.”
Du Uyển buông tay, đáng tiếc ở đây không có thịt gà.
Sau khi cầm nguyên liệu nấu ăn quay lại, thì mọi người bắt đầu đi khử mùi tanh của hải sâm.
Tôn đầu bếp cùng một tên đầu bếp họ Trương đều dùng rượu để khử tanh cho hải sâm, sau đó bỏ hải sâm, gừng, cây hành vào nấu chung với rượu, như thế có thể bỏ đi được phân nửa mùi tanh của hải sâm, nhưng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của nó.
Đại bá dùng nước vo gạo, bỏ hải sâm vào trong nước vo gạo, lập tức có thể khử được mùi tanh của nó, biện pháp này có thể tiết kiệm thời gian, nhưng bọn họ cũng cần phải xử lý các nguyên liệu khác, làm xong những nguyên liệu đó thì hải sâm cũng đã khử được mùi.
Lúc này chưa tới mùa hàu mập mạp nhất, tháng sau mới đúng, bọn họ nhận được những con hàu kích thước không lớn, nếu nướng than thì chắc chắn thịt hàu sẽ bị co lại không còn bao nhiêu, làm sashimi thì lại không đủ độ tươi sống.
Du Uyển suy nghĩ một chút nói: “Đại bá cứ làm món mà bá sở trường nhất đi ạ.”
Sở trường của ông chính là món thịt kho.
Đại bá điều chế một chút nước sốt, nước sốt được làm bằng nước ninh xương sườn, phần thịt trên xương sườn thì đem đi kho, thịt đan xen với mỡ, nạt mỡ thích hợp cắn một miếng vừa dai dai lại mềm mềm, vô cùng vừa miệng.
Du Uyển lấy phần thịt sườn cắt thành từng miếng, sau đó lại cắt dưa chua.
Du Uyển nếm thử dưa chua, nói thực cảm giác không ngon bằng nhà mình ướp, nhưng vòng này không cho sử dụng nguyên liệu của mình, nên chỉ có thể dùng của họ.
Đại bá làm món thịt ba chỉ kho với hàu và dưa chua.
Có thịt ba chỉ nấu chung, kích thước của con hàu liền không còn vẻ đơn bạc như lúc đầu, con hàu với thịt và dưa chua triệt để giao thoa mùi vị với nhau, thịt kho không ngán, hàu không tanh mà còn có chút mặn mặn của nước biển, thêm đó là mùi chua xen lẫn làm cho thịt và hàu không bị ngấy, nhiều thêm một chút thì dư, thiếu một chút thì không đủ, mọi thứ đều vừa đúng.
Ngự trù thử nếm một chút thịt kho, lại ăn thử một miếng hàu, cuối cùng lại nếm một chút nước dùng...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả!” Các ngự trù không ngừng gật đầu, hết sức hài lòng với món này.
Món thịt kho hàu là món mặn, đại bá làm món thứ hai thanh đạm hơn là bánh hải sâm, bỏ đi mùi tanh của hải sâm thì nó có một đặc tính là khá dai, rất khó mà hầm nhừ.
Đương nhiên đó là không nói đến thủ pháp dùng dao của Du Uyển.
Du Phong nhìn muội muội nhà mình cầm con dao đập nát con hải sâm...
Đột nhiên lo lắng sau này muội muội sẽ không gả đi được...
Đến lúc các ngự trù nếm qua hải sâm mềm mịn, nhưng lại không ngán, ăn chung với bánh ngọt quả thật là mỹ vị.
Tôn đầu bếp làm hải sâm hầm hành, hàu thì làm trứng chiên hàu, ông ta cũng nhìn ra kích cỡ của con hàu khá nhỏ, rau hẹ có thể khử tanh, trứng gà có thể giữ được độ tươi ngon của hàu, ông tráng trứng mặt dưới xốp giòn, mặt trên mềm mại cắn vào một miếng là cảm nhận được sự đối lập của mềm và giòn, con hàu như tan ra trong miệng, đây đúng là món hàu các ngự trù cảm thấy đắc ý nhất.
Thế nhưng món hải sâm Tôn đầu bếp làm có chút sơ xuất, hải sâm đã khử được mùi tanh không sai, đáng tiếc nó không được hầm nhừ, nhai nửa ngày vẫn không đứt, các ngự trù đành phải tiếc nuối lắc đầu.
Tôn đầu bếp mắc sai lầm, lại có thể giúp đại bá thắng được vòng này.
Nhưng sau khi đại bá nếm thử qua món trứng của Tôn đầu bếp, ông vẫn đổ mồ hôi lạnh: “Nếu món hải sâm này không bị mắc sai lầm thì kết quả sợ rằng sẽ khác.”
Khó trách Tần gia nhắc nhở bọn họ nên lưu ý Tôn đầu bếp, thực lực này hoàn toàn cách xa ba năm trước.
Du Uyển xem thường nói: “Đời này làm gì có nhiều cái nếu? Vận khí cũng là một phần thực lực, ông ta mắc sai lầm chính là sai lầm, đại bá ổn định phong độ, kết quả này chính là do đại bá đoạt được.”
Sao lại có kiểu ngụy biện như vậy? Đại bá buồn cười nhưng không thể phủ nhận là ông cũng được an ủi.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, cơ hội thì chỉ có một lần, bắt được chính là bắt được, không bắt được chính là không bắt được, không phải chỉ vì sai lầm là có thể cho qua.
Ba người chỉ vào một, vòng thứ nhất Túy Tiên cư tiến vào vòng trong, mà Đỗ nương tử với vị đầu bếp kia sau khi trải qua trận đấu ác liệt, thì món hải sâm ngậm nước của Đỗ nương tử được vào vòng trong.
Ở đây tất nhiên không có nước dùng cho Đỗ nương tử sử dụng, nước dùng là nàng phải dùng vịt, gà, móng heo, da heo, cùng với dăm bông và ốc khô chế biến thành nước dùng đậm đặc, sau đó thêm gia vị tạo thành một món có giá trị dinh dưỡng cao cũng như phong phú.
Dưới tình huống không có gà vịt thì Đỗ nương tử sử dụng phương pháp bí truyền của mình để tạo ra mùi vị giống như vậy, chỉ bằng vào điểm này là nàng đã có thể chiến thắng.
“Thôi chưởng quỹ không phải nói... là nàng ta không đứng trong mười người đầu bếp đứng đầu của Thiên Hương lâu sao?” Du Phong cuối cùng cũng chú ý tới Đỗ nương tử, bởi nếu cứ tiếp tục thi đấu sâu vào trong thì chắc chắn họ sẽ gặp Đỗ nương tử.
Du Uyển cười nhạt một tiếng: “Đó là trước kia, dù sao cũng phải khen người ta một tiếng tiến bộ.”
Nữ nhân một khi quyết tâm thì không hề thua nam nhân bất cứ chỗ nào.
Cũng không biết có phải họ xung khắc với Thiên Hương lâu hay không, tới vòng thứ hai lại tiếp tục đối đầu với một đầu bếp của Thiên Hương lâu, đây là trừ Đỗ nương tử và Bảo Thần Trù, vị cuối cùng này chính là đầu bếp không có danh tiếng họ Tần, nhưng Du Uyển xác định hắn ta với Tần gia không hề có chút quan hệ nào.
Vị Tần đầu bếp này là đầu bếp trẻ tuổi nhất của Thiên Hương lâu, sau khi đại bá rời đi thì hắn mới vào làm, do hai người cũng không quen biết, cộng thêm Thiên Hương lâu đặt hết kỳ vọng vào Bảo Thần Trù nên chỉ phái Tôn đầu bếp và Vưu đầu bếp đi thi chủ chốt, còn người này thì giống như đi cọ kinh nghiệm.
Đại bá cũng không cảm thấy bao nhiêu áp lực, chỉ là hai ngày thi đấu liên tiếp khiến chân ông đau không chịu nổi.
Lúc làm món thịt dê hầm đường đỏ, đại bá đã đau đến mức đứng không vững.
“Đại bá!” Du Uyển buông khoai lang đã cắt được một nửa xuống, đi qua đỡ lấy đại bá đang toát mồ hôi lạnh.
Đại bá khoát khoát tay: “Ta không sao!”
“Còn nói không có việc gì, bá đã đau đến mức như vậy rồi!” Du Uyển lấy một cái khăn sạch ra, thay đại bá lau mồ hôi.
Đại bá cười cười: “Sẽ tốt lên nhanh thôi!”
Du Phong thấy cha khổ cực như thế, bỗng có một suy nghĩ muốn bỏ cuộc lóe qua trong đầu hắn, nhưng hắn hiểu, cha làm như vậy không chỉ vì sinh ý của tác phường, mà là còn vì mình tranh đấu, Thiên Hương lâu không trả cho ông công đạo, mặc dù ông nói là không để ý nhưng trong lòng cũng có chút khổ sở a.
Bất luận công thức nấu ăn kia có phải của tam thúc hay không, nhưng chắc chắn không phải của Thiên Hương lâu, vì cái gì bọn hắn không nói gì đã dám ăn trộm đồ của người khác, sau đó ngay cả câu xin lỗi cũng không có, còn khiến người khác hiểu lầm là bọn họ cố tình gây sự, đợi đến lúc tai tiếng của Dương đại trù lắng xuống, ai còn nhớ rõ những món ăn chiêu bài kia có phải do bọn hắn ăn cắp hay không?
Tần đầu bếp làm món tim heo hầm sâm, mùi vị cũng tạm được.
Một vòng này, Túy Tiên cư không có gì lo lắng mà tiếp tục tiến vào vòng trong.
Sau đó sự tình họ lo lắng nhất cũng đã xảy ra, vòng cuối cùng của hôm nay họ gặp Đỗ nương tử.
“Đã nghe được rồi!” Du gia đang ở phòng nhỏ nghỉ ngơi, Tần gia một đầu mồ hôi đi đến, vì cuộc thi này mà hắn bôn ba đi tám chuyện khắp nơi.
Du Uyển rót cho hắn chén trà.
“Đa tạ!” Hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó mới có sức mà lên tiếng, “Chỉ còn ba người, Du đại ca, Đỗ nương tử, cùng với một đầu bếp của Uy Viễn tửu điếm.”
“Cái gì tửu điếm?” Du Uyển nhìn qua hắn.
“Uy Viễn tửu điếm.” Tần gia nói.
Du Uyển: “...”
Không phải tên Uy Viễn tiêu cục nghe thuận miệng hơn sao? Một cái tửu điếm, sao lại lấy tên của tiêu cục? (Giống như chúng ta hay nghe cái tên Uy Viễn tướng quân ak mọi người!! ^^)
Mặc dù nghe hơi lạ nhưng lại có thể xông đến ba vị trí đầu...
Tần gia lại tiếp tục rót cho mình một ly trà, nói: “Đúng rồi, một vòng này được sử dụng nguyên liệu nấu ăn của mình, các ngươi đã nghĩ kỹ sẽ dùng cái gì chưa?”
Du