Editor: Nhan
“Bạn học Lục......”
Khúc Yên cân nhắc làm sao để cự tuyệt mà không tổn thương người ta, đột nhiên một âm thanh thiếu niên trong trẻo vang lên --
“Chị Yên Yên đã có bạn trai!”
Khúc Yên quay đầu, là Dung Vân Tu.
Hắn mặc đồng phục, đeo cặp sách, chắc là từ trường học trở về nghỉ trưa.
“Chị Yên Yên.” Dung Vân Tu rất quen thuộc với cô mà chào hỏi đứng ở bên cạnh cô, hướng về phía Lục Cảnh Diệu ngôn từ nghĩa chính mà nói, “Anh trai này, đào góc tường người khác là chuyện cực kì thiếu đạo đức.
Anh không nên có suy nghĩ không an phận này trong đầu, chị Yên Yên cùng bạn trai có tình cảm rất tốt, anh không phá hư được đâu!”
Lục Cảnh Diệu khiếp sợ lùi lại một bước, khó tin nhìn Khúc Yên: “Yên Yên, cậu có bạn trai? Từ khi nào?”
Không có khả năng a!
Hắn tiếp xúc rất gần với cô ở đại học, biết các bạn học của cô vô cùng rõ ràng.
Cô không có quan hệ mập mờ với nam sinh nào.
“Là thật.” Khúc Yên không muốn lừa dối ai, thành thật nói, “Tớ có bạn trai, hơn nữa cậu cũng biết.”
“Tôi biết?” Lục Cảnh Diệu kinh ngạc, “Là đàn anh trong câu lạc bộ của trường? Câu lạc bộ quyền anh mà cậu tham gia?”
“Không phải, là Dung Trì.” Khúc Yên nói thẳng.
Môi Lục Cảnh Diệu khẽ mím, không thể tin được: “Tại sao? Tại sao lại là hắn? Hai người không phải tốt nghiệp trung học liền không gặp mặt sao? Người bên cạnh cậu mỗi ngày là tôi.
Vì sao tôi lại thua hắn?”
Khúc Yên ánh mắt thanh tịnh nhìn hắn, không chút do dự nói: “Bởi vì tình cảm của con người cùng thời gian, địa điểm không có quan hệ.
Thân thể và tâm ý của mỗi người đều do chính bản thân dẫn dắt.”
Lục Cảnh Diệu ngạc nhiên im lặng.
Phải không?
Thì ra là như thế sao?
Hắn có thể giải vi phân và tích phân phức tạp nhất, có thể viết mã khó khăn nhất nhưng lại nghe không rõ tâm của mình sao?
Nếu như hắn có thể phát hiện mình thích cô sớm một chút, có phải sẽ có thể theo đuổi cô sớm hơn mà không bị người khác vượt lên trước không?
“Bạn học Lục, tôi rất cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi ở trường học.
Trước đó tôi giúp cậu, cậu đã trả lại, hai chúng ta minh bạch rõ ràng.
Cậu không cần có tâm lý gánh vác, sống cuộc sống của chính mình.” Khúc Yên tràn ngập cảm xúc cùng tự hào khích lệ hắn, “Cậu sẽ có một thế giới phi thường bao la vĩ đại! Cậu sẽ sáng tạo ra phát minh trước nay chưa có, tạo phúc