Editor: Nhan
Sau khi Khúc Yên chào tạm biệt Lục Cảnh Diệu liền vui vẻ đi chợ.
Trước khi đi, Dung Vân Tu còn đặc biệt hiểu chuyện nói với cô: “Chị Yên Yên, cơm trưa em sẽ tự làm, chị không cần để ý đến em.
Buổi tối em có lớp tự học, khuya mới trở về, chị cùng anh trai ăn cơm là được.
”
Quả nhiên là bé trai nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, trưởng thành sớm lại nhu thuận.
Khúc Yên dặn dò hắn học tập cho giỏi rồi đi mua thức ăn.
Cô đi dạo một vòng chợ, mua một đống tôm cá thịt cùng rau quả.
Đợi cô trở lại nhà trọ, Dung Vân Tu đã về trường học.
Khúc Yên mở điện thoại di động lên Baidu bắt đầu tra thực đơn.
Cô ở thế giới này còn chưa biết nấu ăn, nhưng cô tin tưởng có chút kỹ năng là thiên phú bản năng, đi đâu cũng sẽ không mất.
Bận rộn đến trưa, Khúc Yên thành công làm cả bàn đồ ăn.
Cô cười híp mắt gọi điện thoại cho Dung Trì: “Anh bận lắm không? Có thể trở về ăn cơm tối chưa?”
Tiếng cười khẽ của Dung Trì trầm thấp dễ nghe từ điện thoại truyền ra: “Mở cửa.
”
Khúc Yên ồ lên một tiếng, một bên cầm điện thoại di động một bên ra mở cửa.
Cửa phòng vừa mới mở cô liền được thiếu niên ấm áp ôm vào lòng.
Hắn ôm có chút vội, giống như sợ cô sẽ biến mất.
Khúc Yên hơi vùng vẫy một hồi, hờn dỗi: “Anh đừng ôm gấp như thế, trên người em còn mặc tạp dề, không sạch sẽ.
”
“Hôm nay mới mua tạp dề?” Dung Trì cúi đầu nhìn cô, tạp dề có chú vịt nhỏ màu vàng nhạt, mặc trên người cô vừa vặn đáng yêu.
“Có đẹp hay không?” Khúc Yên đắc ý chỉ chỉ vịt nhỏ, “Nó dễ thương giống em”
“Không, em nói sai rồi.
” Dung Trì hôn trên môi cô một cái, “Em đáng yêu nhất, ai cũng không so được.
”
“Anh mà cũng biết nói lời tâm tình sao! ! ” Khúc Yên chu mỏ một cái, “Anh không phải nói bên cạnh không có người khác phái sao? Anh học những chiêu tán gái này từ chỗ nào?”
“Không cần học.
” Thấy cô chu mỏ, Dung Trì nhịn không được lại hôn một cái, thấp giọng nói, “Anh nói toàn là cảm thụ nội tâm chân thực.
”
“Ưm! ! Chịu không được! ! ” Khúc Yên che vị trí tim, làm bộ muốn ngất đi, “Anh chính là hoàng tử của những lời tâm tình!”
Dung Trì cười nhìn cô nói đùa