Trước cổng trường Cao Trung Đế Đô, vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người.
Giờ đang là giữa giờ học.
Một chiếc xe ô tô màu đen trông rất xịn xò đậu ngay trước cổng trường.
Bảo vệ ngồi trên ghế sau khi nhận được bộ đàm từ hiệu trưởng, mau lẹ ấn tay xuống, cổng trường tự động mở ra.
Xe ô tô thuận thế lái vào sân.
Từ vị trí tài xế, có một người phụ nữ tuổi trung niên bước xuống.
Bà ta mặc vest, quần dài, tác phong quy củ.
Bà đi đến ghế sau, mở cửa.
Một đôi chân trắng nõn bước ra.
Cổ chân thon nhỏ xinh đẹp.
Thiếu nữ mặc váy dài đến đầu gối, người chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi đơn giản.
Eo hông tinh tế uyển chuyển, suối tóc đen dài bồng bềnh được cô búi thấp ra sau gáy.
Đôi mắt to tròn đen thẫm, lông mi dày cong vút chớp chớp.
Cô ấy sở hữu một kiểu sống mũi cao cao lai Tây, trên hai gò má hồng hồng còn điểm thêm vài nốt tàn nhang duyên dáng yêu kiều.
Hai bờ môi tựa trái mận ngày hè, đỏ mọng ngọt nước.
Ánh mắt của cô gái đó cực kì trong sạch, tựa làn thu thủy ngày thu, nhu nhu mềm mềm.
Hơi thở tràn ngập sự cao sang thánh khiết, một hơi thở, một khí chất, dường như không nhiễm khói sương bụi trần, tựa tiên tử giáng thế dương gian.
Cô gái này quá đẹp.
Đẹp đến độ chỉ cần cô ấy đứng yên một chỗ giữa chốn biển người, bạn chỉ cần liếc mắt cái khắc biết ngay cô ở đâu.
"Cô chủ!" Bà quản gia dẫn đường nói: "Chúng ta tới phòng hiệu trưởng nhập học thôi."
"Ừ." Cô gái ngước mắt nhìn khắp sân trường rộng lớn, lạnh nhạt gật đầu.
...
Năm phút sau.
Trong văn phòng hiệu trưởng.
Bà quản gia cùng thầy hiệu trưởng ngồi trò chuyện với nhau.
Bạch Lạp Sa im lặng đóng cọc ở một chỗ, khép hai chân ở một bên, tay đặt lên giữa đùi, dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn.
Song chẳng ai biết được, trong đầu cô đang nghĩ gì.
[ Này bé Sa, đây là lần thứ chín nhóc chuyển trường rồi đấy.
]
"Ừ." Bạch Lạp Sa nhẹ nhàng gật đầu: "Tiếp theo sẽ là lần thứ mười."
[...!] Giọng nói kia dường như đã bị cô thành công chặn họng, nó im lặng hồi lúc, rồi Xì một hơi: [ Cái trường Cao Trung Đế Đô này có chút điều thú vị, nhóc muốn biết không? ]
"Không." Cô gái không suy nghĩ quá một giây, thẳng thừng từ chối.
[...!] Không đáng yêu gì cả.
[ Nhưng điều thú vị này có ảnh hưởng đến tương lai nhóc.
Nhóc muốn biết không? ]
Lúc này, Bạch Lạp Sa chần chừ.
Sau đó, cô đồng ý một tiếng.
Giọng nói trong tâm thức hứng thú huýt sáo vui vẻ.
Bạch Lạp Sa còn chưa hiểu được điều thú vị đó là gì thì thầy hiệu trưởng cùng bà quản gia đã nói chuyện xong.
Thầy hiệu trưởng đứng dậy, cô cũng chỉ đành đứng theo.
Ông ta đưa cho quản gia một chiếc túi, tươi cười: "Trong này là đồng phục trường của Bạch tiểu thư."
Quản gia cầm lấy, cảm ơn một tiếng.
Đến lúc này, Bạch Lạp Sa đột ngột mở miệng, dịu dàng nói với hiệu trưởng: "Thưa thầy, giờ em đã là học sinh của trường rồi.
Thầy không nên khách sáo quá, gọi em là bạn học Bạch là được rồi ạ."
Hiệu trưởng đương nhiên biết Bạch Lạp Sa là con ông cháu cha.
Trong trường này cũng có một vài người có được gia thế hiển hách trâu bò.
Nhưng đây là lần đầu ông ta tiếp nhận một bạn học nhà giàu tính cách lại tốt đến thế, bản mặt già không khỏi thêm chút vui vẻ.
Quả không hổ danh là thủ khoa đầu cấp Bạch Lạp Sa, thành tích học tập không chỉ giỏi, đến cả tính tình cũng rất ôn hoà.
Hiệu trưởng rất hài lòng với thái độ của cô.
Bạch Lạp Sa bảo với ông là mai cô mới đi học, sau đó lại theo chân bà quản gia về nhà.
Ngồi ở trên xe ô